Hoàng Cổ Lăng biết rõ vị nho sĩ này là một thân võ công tuyệt đỉnh, rõ ràng gã đã đến cạnh mình, chẳng lẽ gã không thấy rõ Sát nhân chỉ. Điều này cho thấy vị nho sĩ kia đã biết rồi nhưng cố ý hỏi thử xem. Như vậy, Hoàng Cổ Lăng cần gì phải giấu giếm, cứ thành thật mà trả lời, còn có thể lộ ra ra bản thân khí phách gan dạ sáng suốt.
Nho sĩ cười ha ha một tiếng, nói: "Thực thẳng thắn, thực thẳng thắn, ngược lại không biết sát nhân chỉ kia là của ngón tay nào?”
Hoàng Cổ Lăng lãnh đạm nói: "Là ngón áp út bàn tay trái."
Nho sĩ đột nhiên lấy từ trong ngực ra một sát nhân chỉ, mỉm cười nói: “Trên người lão hủ cũng có một Sát Nhân Chỉ, là ngón cái bàn tay trái.”
Hoàng Cổ Lăng thấy được thì nhíu mày, sát nhân chỉ mà vị nho sĩ đang cầm chính là sát nhân chỉ thật, hắn cũng không rõ vị nho sĩ kia lại mang vật mà trên võ lâm người gặp người thích, người gặp người mê, khoe ra là có dụng ý gì.
Phải biết rằng bất kỳ ai khi có được một Sát Nhân Chỉ đều muốn giấu kín, chỉ sở lộ ra sẽ mang tới họa sát thân, vị nho sĩ này lại vô tư khoe ra không chút e ngại, chắn chắn gã phải tự tin võ công bản thân tuyệt cao, không
ai có khả năng đoạt được sát nhân chỉ của gã.
Nho sĩ giống như nhìn ra tâm tư của Hoàng Cổ Lăng, vuốt nhẹ râu cười ha ha, nói: "Vị huynh đài này, chắc là hoài nghi ta vì sao lại hào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-nhan-dien/4082538/chuong-4-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.