Chương trước
Chương sau
Hoàng Cổ Lăng nghĩ đến đây, thở dài nhẹ một tiếng, triển khai khinh công, quay lại con đường đã đi, chỉ một lát sau hắn đã đến con đường bên cạnh dòng suối.
Đùng….đoàng…
Trên bầu trời đột nhiên có tiếng sấm và chớp giật!
Hoàng Cổ Lăng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một mảng lớn mây đen đang từ phía nam kéo đến, nhanh chóng che tối cả nửa bầu trời, mặt đất cũng trở nên u ám.
Hoàng Cổ Lăng nhíu mày, hắn biết rõ trời sắp mưa to, lại đang ở giữa thâm sơn, nếu đi ra lúc này sẽ ướt hết, nên hắn nhanh chóng tìm một chỗ trú mưa.
Dõi mắt nhìn chung quanh, hắn thấy phía trước có một ngọn núi cao chọc trời, thầm nghĩ: “Nên đi tới đó tìm một thạch động tránh mưa.” Và nhanh chóng chạy đi.
Đi lên đường núi thì hắn thấy giữa hai cây tùng lớn có một miếu thổ địa nhỏ, lúc này những hạt mưa to như những hạt đậu rơi xuống, tiếp đó thì mưa rào rào như trút nước. Hoàng Cổ Lăng chạy nhanh như điệt xẹt, phóng qua tường đổ, bước lên thềm đá, chỉ thấy cửa miếu bằng gỗ mục nát, bàn thờ đầy bụi bặm, hiển nhiên từ lâu đã không có hương khói. Đột nhiên, từ ba bốn mươi trượng phía đông, từ trong cốc truyền đến một hồi tiếng bước chân vang lên, rất mau lẹ, có vẻ là người có võ công đang dùng khinh công phi hành.
Hoàng Cổ Lăng cả kinh, vội vàng nấp vào trong miếu, chỉ thấy hai vị lão giả đang kề vai sát cánh đi tới, một béo một gầy, toàn thân áo đen, trên mặt cả hai đều che một cái khăn đỏ.
Hoàng Cổ Lăng thấy được đáy lòng kinh sợ kêu một tiếng: "Hồng Cân Sát Thủ!"
Hai người béo, gầy vừa vào trong miếu liền tháo khăn đỏ xuống, lúc này ngoài trời không trăng, không sao, chung quanh đen kịt không thấy nổi năm đầu ngón tay, mặc dù nội công Hoàng Cổ Lăng thâm hậu, cũng không cách nào thấy rõ sắc mặt bọn họ.
Chỉ nghe giọng khàn khàn của lão giả gầy nói: "Bành huynh, lần này ngươi thật sự đoạt được sát nhân chỉ. Không biết Sát Nhân Điện Chủ sẽ bảo hộ chức quan nào cho ngươi ở triều đình?”
Hoàng Cổ Lăng nghe được trong lòng chấn động, không thể tưởng được "Sát Nhân Điện Chủ" quả nhiên là tay sai của triều đình, lúc này trong đầu hắn nhớ tới rất nhiều chuyện.
Lão giả béo kia cười nói: "Điện chủ rất nhiều lần mời ta làm quan thị vệ nhị phẩm cho Hoàng Đế lão gia, nhưng chúng ta là thảo mãng vũ phu, làm quan gì chứ?”
Mặc dù lão nói như thế nhưng Hoàng Cổ Lăng cách xa như vậy vẫn có thể nghe được trong giọng tràn đầy vẻ đắc ý mưu cầu danh lợi.
Lão giả gầy kia nói: “Ta phải chúc mừng ngươi trước rồi.”
Lão giả béo cười nói: "Cam huynh, ngươi đi theo Sát Nhân Điện Chủ đã bảy năm, nhưng thật ra là do ngươi không muốn làm quan, bằng không thì ngươi đã sớm là người tôn quý rồi."
Đột nhiên lão giả gầy thấp giọng kêu lên: "Bành huynh chú ý, có người đến."
Hoàng Cổ Lăng âm thầm mắng: "Hai người này nham hiểm muốn tự giết lẫn nhau, ngược lại đỡ cho ta phải động tay động chân..."
Còn chưa nghĩ xong thì quả nhiên có tiếng kêu đau đớn từ trong miệng của lão giả béo truyền ra!
Lúc lão giả béo quay đầu nhìn ra phía ngoài thì lão giả gầy đã nhanh hơn một tia chớp đâm một chỉ vào huyệt đạo dưới mạn sườn lão béo.
Nhưng lão béo nội công thâm hậu, dù bị choáng váng khi bị điểm trúng huyệt, vẫn kịp ra tay phản kích. Lão lên một gối vào huyệt khí hải của đối phương, chỉ nghe một tiếng kêu đau đớn, lão giả ốm văng ra, té ngồi xuống.
Hoàng Cổ Lăng thấy được thất kinh, hai người gầy béo này chỉ giao thủ thuần túy mà tay chân cực kỳ lưu loát, rõ ràng là võ lâm cao thủ.
Lão giả gầy đắc ý cười hắc hắc hai tiếng, gian trá, nói: "Bành huynh, do số mạng ngươi quá tốt, hết lần này tới lần khác lại lấy được ngón áp út Sát Nhân Chỉ. Hắc hắc, nếu đổi lại đôi Sát Nhân Chỉ này là do ta đoạt được thì ngươi cũng sẽ bằng mọi giá tìm cách ám toán ta…”
Trong khi nói chuyện, Hoàng Cổ Lăng thấy ánh sáng màu đỏ lóe lên, lão giả gầy đã lấy ra Sát Nhân Chỉ từ trong ngực lão giả béo.
Sát Nhân Chỉ kia quả nhiên là thiên hạ chí bảo, lúc này chung quanh đất trời tối đen như mực, vậy mà lại lóe lên một đạo ánh sáng hồng tươi óng ánh đẹp đến mê người, chiếu rọi ra bốn phía.
Lão giả béo bị điểm trúng huyệt, thân thể không động đậy được, hai mắt trừng lên nhìn lão giả gầy, bắn ra nỗi oán giận vô cùng hung ác.
Lão giả gầy cười hắc hắc – tiếng cười vô cùng lạnh lẽo, lão cất Sát Nhân Chỉ mới thu được vào ngực, đột nhiên rút ra một thanh chủy thủ sáng bóng như tuyết, cười nói:
"Bành huynh, ta sẽ cho ngươi chết tốt, không cần phải sợ hãi.
Hoàng Cổ Lăng thấy đôi Sát Nhân Chỉ kia thì trong lòng khẽ động, lông mày nhướng lên, đã nổi sát cơ, nhưng lúc này Hoàng Cổ Lăng nghe được trong tiếng mưa có những tiếng bước chân hỗn tạp.
Lão giả gầy cũng nghe được, cơ mặt khẽ động, lão nhảy vào góc miếu, nơi che chắn được lưng mà thủ thế. Chỉ trong tích tắc, liền nghe một tiếng: “A Di Đà Phật!”
Ngoài cửa miếu đã có hai tăng nhân lớn tuổi đứng đó.
Một người thần sắc hiền lành, lông mi trắng rủ xuống. Người kia lại để râu ria xồm xoàm, mặc tăng y màu đen. Cả hai vị tăng đều đi trong mưa nhưng trên người họ chỉ vương một ít nước mưa mà thôi. Trong lòng Hoàng Cổ Lăng hoảng sợ, nhìn thôi cũng biết võ công hai vị tăng này đều ở cảnh giới thượng thừa.
Hoàng Cổ Lăng nhìn hắc y tăng tướng mạo hung ác, mắt phát dị quang, trong lòng suy nghĩ nói: "Xem ra mình không lấy được Sát Nhân Chỉ kia rồi.”
Hai vị tăng, bốn mắt lóe lên thần quang, nhìn quanh điện một cái và chậm rãi đi vào điện thờ, phủi bụi bặm trên mặt đất, khoanh chân ngồi xuống đối diện nhau.
Hoàng Cổ Lăng ngưng mắt nhìn động tĩnh của hai lão tăng, chỉ thấy vị tăng có lông mi trắng lấy ra bốn phần mì xào, đưa cho hắc y tăng hai phần, bản thân ông ta cũng chậm rãi ăn hai phần.
Hoàng Cổ Lăng nghĩ thầm: " Lão hòa thượng lông mi trắng này, từ thần thái đến cử chỉ đều an tĩnh giống như cao tăng, thế nhưng trên đời cũng có nhiều người trông có vẻ thiện, tâm lại ác, huống chi khi nãy ánh mắt của hắc y tăng kia cũng rất hung tợn.”
Đang lúc hắn còn suy nghĩ thì nghe hai tiếng “loảng xoảng”, hắc y tăng đã rút từ trong người ra hai món đồ bằng sắt đen nhánh.
Lão giả gầy cầm chủy thủ kia, đột nhiên nhảy ra.
Nhưng hai vị tăng kia cũng không thèm nhìn lão. “Cộp” hai tiếng, hắc y tăng đã dùng xích kia xích chân mình lại, đầu sợi xích còn lại lão cũng xích luôn tay mình.
Hoàng Cổ Lăng cùng lão giả gầy, đều kinh ngạc muôn phần, đoán không ra lão xích tay chân lại để làm gì, nhưng lòng đề phòng cũng không giảm thêm vài phần.
Vị tăng lông mi trắng thoáng vẻ nghi ngại, thấp giọng hỏi: "Là hôm nay sao?"
Hắc y tăng nói: "Đệ tử một đường đi, đều cảm thấy không đúng, chỉ sợ là hôm nay."
Cùng lúc đó, lão quỳ gối xuống, hai tay hợp thành chữ thập, nói: "Cầu Phật Tổ từ bi."
Hắc y tăng sau khi nói câu nọ, cúi đầu co lại thân, vẫn quỳ yên không nhúc nhích. Một hồi lâu sau chỉ thấy thân hình lão run lên nhè nhẹ, trong miệng vang lên tiếng thở gấp, càng lúc càng gấp, càng vang, về sau như tiếng trâu rống vậy, ngay cả bụi bặm trên xà nhà cũng bị tiếng gào to chấn động, rơi xuống ào ào.
Lão giả gầy đứng cạnh đó, thấy nội công hắc y tăng cao như thế thì trong lòng cả kinh, nhảy sang một bên. Hoàng Cổ Lăng cũng hoảng sợ!
Hắn cảm thấy nội công hắc y tăng không kém gì lão nhân tóc trắng hoặc Tà Thánh Nhất Trần Đạo Nhân, không ngờ trong lúc ẩn nấp ở đây lại thấy được cao nhân. Trong lòng Hoàng Cổ Lăng sợ hãi thán phục không thôi, không thể tưởng tượng giang hồ võ lâm lại có nhiều cao nhân như vậy, chỉ có thể cảm thán võ công của bản thân chẳng khác gì hạt cát nhỏ.
Hoàng Cổ Lăng không biết hắc y tăng đang làm gì, nhưng nghe tiếng gào to của lão, tựa hồ trên người lão đang chịu đựng nỗi thống khổ gì đó rất lớn, giống như đang cố gắng nén lại.
Ban đầu Hoàng Cổ Lăng không cảm thấy thiện cảm với những người này, nhưng lúc này không khỏi cảm thấy thương hại, thầm nghĩ: "Không biết lão bị quái bệnh gì, mà sao vị tăng lông mi trắng kia không thèm để ý, cũng không thèm quan tâm tiếng thở của lão?”
Thêm một lát nữa, tiếng gào của hắc y tăng càng thêm dồn dập, giống như càng tắc nghẹn khó thở. Lúc này vị tăng lông mi trắng mới chậm rãi nói: "Không ứng tác mà làm, ứng tác mà không làm, hối hận căm tức sẽ làm ngươi bị thiêu đốt, đời sau rơi xuống ác đạo!"
Vị tăng lông mi trắng chỉ nói vài câu nhẹ nhàng. Mặc dù hắc y tăng đang thở dốc như tiếng trâu rống nhưng vẫn có thể nghe được rành mạch.
Hoàng Cổ Lăng lắp bắp kinh hãi, thầm nghĩ: "Võ công vị lão hòa thượng này vậy mà cũng tương đương với hắc y tăng, với nội công thâm hậu của bọn họ thì ngoại trừ lão giả tàn phế ngoài kia, không biết có ai còn có thể bằng hai vị tăng nhân này. Thế nhưng vì sao hắc y tăng lại là đồ đệ, nhìn tuổi cùng tu vi, cả hai đều tương đương, không biết vì sao lại có quan hệ kỳ lạ này?”
Lại nghe hắc y tăng kia nói: "Người vẫn toàn kinh kệ, phật lý, tội ác đệ tử khó tha, mười năm trước lúc đệ tử mặc dù quy y cửa Phật đã lâu, vẫn ra tay giết ba mươi người. Hôm nay trong lòng máu muốn giết hại lại nổi lên khó kiềm chế, nhưng lại không muốn phạm phải tội lớn, cầu thầy từ bi, hãy chặt hai tay đệ tử đi, từ nay về sau, vĩnh viễn không giết người được nữa."
Vị tăng lông mi trắng nói: "Thiện tai thiện tai! Ta có thể cắt hai tay ngươi, nhưng còn ác niệm trong lòng ngươi, cũng giống như ngươi cạo râu vậy, vẫn không tiêu trừ. Mặc dù cắt bỏ tay chân, ác niệm không trừ thì được gì? Nếu muốn chuộc tội, chỉ có thể làm việc thiện, thay vì sám hối day dứt trong lòng thì hãy làm nhiều việc tốt chuộc lại lỗi lầm.”
Nhưng hắc y tăng ngẩng đầu lên, hai mắt bắn ra một cỗ oán độc làm cho người ta sợ hãi, ngưng mắt nhìn lão giả béo đã bị lão giả gầy điểm huyệt
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.