Chuyển ngữ: Mờ Mờ
“Chú đã qua đời trong cơn đàn áp bằng bạo lực, một mình dì còn phải kiếm tiền trả nợ, không có tiền cho tôi ăn học. Hồi nhỏ tôi vẫn còn vô dụng, trường tôi học cũng không phải trường kỹ thuật, không thể đỡ đần cho bà ấy được… Sau đó dì u uất lâu ngày nên đổ bệnh nặng, tôi không được đi học nữa.”
Lâm Thù kể sơ lại những chuyện đã qua chỉ với vài câu ngắn gọn, so với đau buồn thì giọng điệu của anh lại có vẻ tiếc nuối nhiều hơn.
“Cần tôi an ủi anh không?” Jofasa đặt tay lên đầu Lâm Thù, xoa tới xoa lui.
“Vậy thì không cần.” Lâm Thù phì cười nhìn Jofasa, anh định lấy tay hắn xuống, nhưng cuối cùng vẫn không làm, mặc hắn để tay lên đầu anh: “Tôi không yếu đuối vậy đâu, với cả dù tôi có sống mãi trong quá khứ thì chú cũng không thể quay về được.”
Jofasa lấy tay về: “Vì chuyện này nên anh mới gia nhập phe phản loạn hả?”
Đầu Lâm Thù nhẹ đi, anh nhíu mày, vẻ mặt chợt trở nên rất khó đoán.
Nước mưa gõ nhịp trên ô cửa thủy tinh, tiếng mưa rả rích và hỗn loạn lấn át giọng nói của hai người, quanh quẩn trong phòng khách chật hẹp.
Một lúc sau, cuối cùng Lâm Thù cũng lên tiếng: “Sachariah, ngài có còn nhớ tôi đang theo đuổi ngài không?”
Jofasa khó hiểu nhíu mày.
“Con người ai cũng ích kỷ, tôi không mong ngài sẽ phát hiện ra một mặt không tốt của tôi.” Lâm Thù mỉm cười: “Ai ai cũng muốn thể hiện những khía cạnh xuất sắc và tích cực trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sarah/474461/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.