Chuyển ngữ: Mờ Mờ
Đáng ra anh phải biết, đối với Đế quốc, con người chia ra năm ba bảy loại, những dân thường trong thành phố là bình dân, đối với người dân ở thôn quê nghèo khó, bọn họ là “người bề trên”, nhưng đối với người bề trên thật sự thì họ chỉ là mối phiền phức có thể vứt bỏ tùy thích.
“Hình như ngài, hiểu rõ chuyện này lắm nhỉ…” Lâm Thù nhẹ giọng nói.
Ngoài phòng khám không được yên bình cho lắm, có rất nhiều tiếng ồn ầm ĩ, giống như có ai đang cãi vã đánh nhau, tiếng đập đồ, tiếng la hét, tiếng gào thét liên tục vang lên bên tai.
Flora bưng bữa tối lên, tiện tay bật đèn, phòng khách tối om lập tức sáng lên.
Lâm Thù đứng dậy đi về phía bàn ăn, chợt nghe Jofasa “Ừ” nhẹ một tiếng.
“Vấn đề của Senna rất nghiêm trọng, nếu tôi còn ở trong hoàng cung, chắc chắn tôi sẽ phải ký văn bản chính thức có liên quan đến sự kiện này.”
Lâm Thù quay mặt lại, Jofasa vẫn ngồi trên chiếc sô pha đơn cạnh cửa sổ, im lặng dõi mắt ra ngoài, trong đôi mắt màu đỏ phản chiếu dòng người qua lại dưới lầu.
Hắn như đang tường thuật, hoặc chỉ đơn giản là lẩm bẩm một mình.
Chuyện dưới lầu hắn cũng trải qua rồi, hắn ngồi trên cao, từng chứng kiến những chuyện như vậy một lần, hai lần, hoặc vô số lần. Để bảo vệ trật tự và phồn vinh của Đế quốc, luôn phải có người đứng ra hy sinh. Ngoại trừ quý tộc chính gốc thì không ai có thể bảo đảm rằng Đế quốc sẽ giúp đỡ bọn họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sarah/474446/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.