Chuyển ngữ: Mờ Mờ
Không có gì bất ngờ, lúc Lâm Thù mở cửa phòng hai người kia ra, thứ chào đón anh là hai họng súng đen ngòm, hai ngón trỏ chai sần đặt sẵn trên cò súng, chỉ cần anh làm gì đó khác thường thì sẽ bóp cò ngay lập tức.
Anh giơ tay lên, từ từ bước vào phòng, vẻ mặt của Jofasa ở đằng sau anh nhìn rất tệ, khi thấy đứa bé xui xẻo bị trói trong phòng thì càng khó coi hơn. Lúc kẻ cầm súng ra hiệu đóng cửa, hắn phải dằn lắm mới không đóng sầm cửa lại.
Dù sao đóng sầm cửa lại có khi sẽ làm bọn chúng cướp cò, hắn không dám chơi liều.
“Anh ơi…” Dylan quỳ dưới sàn, khóe mắt rưng rưng, thỉnh thoảng lại sụt sùi, trên người cậu ta đầy vết thương, trông có vẻ đã bị tẩn một trận, khóe môi còn rướm máu.
Mũi súng của người phụ nữ đang chĩa về phía Lâm Thù lập tức dời sang Dylan phiền phức, cô ta gõ lên đầu cậu ta một cái, Dylan lập tức co người lại không dám lên tiếng.
“Thế tại sao các cậu phải nghe lén chúng tôi? Các cậu là ai?” Người đàn ông ngồi trên ghế gỗ, nhìn Lâm Thù một lượt từ trên xuống dưới, cuối cùng nhìn về phía Jofasa.
“Tôi có thể nói cho ông biết, nhưng ông phải thả đứa bé kia ra trước đã, cậu ta không biết gì cả.” Lâm Thù cũng không hoảng loạn: “Tôi nghĩ Liên bang không có truyền thống ngược đãi trẻ con đâu nhỉ?”
Vẻ mặt của người đàn ông hơi thay đổi: “Nói nhăng nói cuội cũng không thể thay đổi được tình hình bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sarah/474431/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.