Editor: Mờ Mờ
Lydia khó mà tin nổi, nhưng không muốn chịu thua, may mà Enoch có việc tìm cô ta, cô ta chỉ đành đi giải quyết việc quan trọng trước.
Nghe thấy tiếng giày cao gót đi xa, Jofasa ló cặp mắt ra khỏi chăn, Lâm Thù không nhịn được cười cười: “Đi rồi, ngài đừng che kín đầu, không tốt cho phổi.”
Jofasa kéo chăn xuống, chỉ chỉ quả táo trong đĩa trái cây.
Lâm Thù vứt vỏ quýt đi, cầm dao trái cây gọt táo cho hoàng đế bệ hạ.
Anh ở bên Jofasa nguyên cả ngày, lát sau có người đến đây đổi vòng cổ trên cổ Jofasa thành vòng tay theo yêu cầu của anh, vòng tay còn trang bị thêm chức năng nghe nhạc, cho dù phương tiện giải trí thô sơ như đồ cổ một trăm năm trước nhưng mà có còn hơn không.
Mãi đến khi đêm đã khuya, Lâm Thù tận mắt nhìn Jofasa đi ngủ, sau đó mới ngáp một cái rồi đi rửa mặt, chuẩn bị trải qua một buổi tối riêng tư hiếm hoi.
…
Lydia trở về rất muộn, cây kim của chiếc đồng hồ kiểu cổ – chỉ để trang trí chứ không thực dụng cho mấy đã chỉ qua mười giờ, cô ta băng qua dãy hành lang u ám, mở cửa căn phòng không thuộc về mình, giày cao gót từ tốn nện bước trên sàn gạch men, tiếng đi lại nhẹ nhàng không đủ để đánh thức bất cứ người nào.
Huống chi ở giữa bọn họ còn có một lớp kính cách âm.
Nhưng cô ta vẫn nhìn thấy một cặp mắt đỏ tươi, người trong cabin chữa bệnh quay mặt nhìn về phía cô ta, khác với vẻ ngơ ngác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sarah/474422/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.