Editor: Mờ Mờ
Jofasa vừa tỉnh lại đã đoán ra được một chuyện, kẻ ám sát này cũng không định giết hắn, bất cứ kẻ nào đầu óc bình thường cũng sẽ không tốn công tốn sức bắt hoàng đế ra khỏi hoàng cung được bảo vệ nghiêm ngặt sau đó giết chết.
Cũng không phải nấu cơm mà đòi tươi sống.
Hắn còn có giá trị lợi dụng, vì thế tên ám sát này sẽ không làm gì hắn.
Lâm Thù đúng thật không thể làm gì Jofasa, anh nhịn rồi nhịn, nghĩ rằng có lẽ là bé hoàng đế bị khó chịu suốt dọc đường, lại bị mình bắt nạt, bây giờ còn không có nước uống, nên nhõng nhẽo giận dỗi là chuyện bình thường.
Anh tốt tính bỏ ly thủy tinh lên bàn, móc ra một bộ quần áo từ trong ba lô để dưới chân giường, vừa cởi quần lót ra đã nghe thấy Jofasa nói.
“Tôi khát.”
“Không phải ngài bảo mình không uống được nước máy à!” Lâm Thù lại thấy tức, không kiềm chế được lực tay mặc quần lót, xẹt xẹt một phát xé cái quần lót mới thủng một lỗ.
Jofasa không quan tâm hình tượng bật cười một tiếng, giọng điệu nhẹ tênh làm người nghe thấy tức cả mình.
“Có uống được nước tinh khiết trong tiệm không?” Lâm Thù cam chịu mặc cái quần lót bị rách kia vào, cũng may chỗ rách là ở một bên quần, buổi tối cởi ra vá lại một tí là được.
“Chắc là được.” Jofasa trả lời ngắn gọn.
Lâm Thù đạp ống quần dài nhảy tới nhảy lui mặc vào, trong lúc vô tình ngẩng đầu lên phát hiện Jofasa đang quan sát anh, trong ánh mắt là cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sarah/474414/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.