Editor: Mờ Mờ
Cánh cửa ấy mở ra trước mặt Lâm Thù, anh nhìn thấy đèn đuốc rực rỡ xa hoa chiếu sáng toàn bộ sảnh lớn trống trải, thảm trải sàn màu đỏ tươi kéo dài một đường từ chân anh tới bậc thang ngoài mấy chục mét. Anh bò lên từng tầng, lúc đến trước ngai vàng lại giống như một chương nhạc bị ngắt ngang, véo von rồi im bặt.
Sau đó anh nhìn thấy báu vật quan trọng nhất của đất nước này, bọn họ gọi là — “hoàng đế”.
Hoàng đế của bọn họ ngồi trên đệm ngai vàng, một tay chống bên má, khuỷu tay gối lên tay vịn của ghế, đôi chân tùy ý bắt chéo, mái tóc vàng óng rũ xuống ghế ngồi, rồi lại từ ghế ngồi chảy xuôi xuống dưới. Hắn mở đôi mắt màu đỏ tươi nhìn về phía người tới, khóe miệng còn nở nụ cười, nhưng nụ cười ấy nhìn có vẻ vô cùng nguy hiểm, ánh lên niềm vui của kẻ đi săn khi đối mặt với con mồi.
Lâm Thù nghĩ, bọn họ chắc chắn có ý định đẩy cái tên này lên sân khấu, nếu không hoàng đế của bọn họ sẽ không xinh đẹp như vậy.
Người đàn ông tiêu tốn 20% tài nguyên của đất nước này có một gương mặt làm người khác phải tự ti mặc cảm, tuấn tú đến nỗi mỗi một chi tiết nhỏ đều hệt như được dày công chế tạo từ tay nhà nghệ thuật. Thân thể thon dài quanh năm không gặp ánh mặt trời của hắn có đường nét cân đối, cho dù không nhìn thấy cơ bắp mạnh mẽ dẻo dai kia thì vẫn cực kỳ xinh đẹp.
Mà thứ phá hỏng vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sarah/474412/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.