Không ngoài ý muốn chút nào, Thành Khoảnh lại bị sốt một trận.
Lần này cả vết thương mới lẫn vết thương cũ chồng chất ở nơi riêng tư, cứ thế sốt cao mãi không lùi.
Ý thức Thành Khoảnh mơ hồ, không mở được mắt ra, chỉ biết bản thân đang nằm ở một nơi thoải mái hơn lần trước bị sốt rất nhiều, xung quanh mềm mại như mây. Trong lúc hoảng hốt, cậu cho rằng mình đã rời khỏi thân thể xinh đẹp như ngọc kia rồi.
Cánh tay phải lạnh toát, có cái gì đó giống như nước truyền vào cơ thể mình.
Đang truyền dịch sao?
Lẽ nào mình vẫn còn ở trong thân thể kia?
Nhưng nếu là như vậy, sao lại có cảm giác như đang nằm trên mây?
Lát sau, cảm giác ở tay phải biến mất, được ấm áp bao phủ.
Đây lại là gì nữa?
Cậu cố gắng suy nghĩ, chắc hẳn đó là một túi sưởi ấm.
Xem ra đúng thật là đang truyền dịch.
Nhưng ai mang túi sưởi đến? Quản lý à? Hay là bác sĩ?
Không cần biết là ai, tỉnh dậy nhất định phải cảm ơn cẩn thận.
Nếu bản thân còn có thể tỉnh lại.
Suy nghĩ lại lâm vào hư không, bên tai hình như có tiếng tích tắc, giống như sóng thôi miên kích thích chìm vào giấc ngủ. Đầu óc cậu choáng váng vô cùng, nhớ tới hồi nhỏ đánh nhau với người ta bị ngã gãy tay, lúc truyền dịch vừa khóc vừa nháo, mẹ bận dỗ dành cậu mà quên chuẩn bị túi sưởi.
Độ ấm của nước thuốc rất thấp, nếu là ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sap-thanh-lai-bai/3119157/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.