Tư thế ngủ của Thịnh Vũ vẫn xấu như hồi nhỏ, nằm úp sấp, hai tay ôm gối đầu, một chân gác lên thành giường, một chân dang rộng, trên mắt cá chân còn có một cái quần lót ướt át.
Tại sao quần lót lại bị ướt, Tiêu Cù đã nhìn không sót chút gì.
Hắn ngồi xổm cạnh mép giường, yên lặng chăm chú nhìn sườn mặt Thịnh Vũ, yết hầu nong nóng như có gì đó chặn lại.
Thịnh Vũ ngủ rất yên ổn, phát ra tiếng hít thở đều đều, tựa như chín năm này chưa từng trôi qua, tựa như vụ nổ mạnh ấy chưa từng xảy ra.
Thịnh Vũ đang ngủ say trông rất trẻ, giống như, giống như...
Giống như xuyên từ năm hai mươi tuổi tới đây.
Tiêu Cù duỗi tay, muốn chạm vào người mình tưởng niệm bao nhiêu năm, tay lại dừng trên trán Thịnh Vũ, đầu ngón tay run rẩy không dám chạm xuống dưới.
Nếu chỉ là ảo giác, có phải sẽ có cảm giác như chạm vào bọt biển không?
Thịnh Vũ chưa tỉnh lại, dường như không cảm nhận được gì, hơi nhíu mày phát ra tiếng rầm rì không rõ.
Tiêu Cù giật mình, lồng ngực như bị thiêu cháy, cháy cả tới xương cốt máu thịt.
Khuôn mặt này của Thịnh Vũ chẳng liên quan gì đến hai từ dịu dàng, đường cong sắc bén, nét mặt kiêu ngạo, còn thường xuyên mang theo ý thù địch, chỉ có khi ngủ mới dịu lại một chút. Nếu là ngủ không sâu sẽ rầm rì một hai tiếng, nhìn ra vài phần đáng yêu.
"Thịnh Vũ." Tiêu Cù thấp giọng gọi, muốn đánh thức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sap-thanh-lai-bai/3119116/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.