"Hình như tôi sai rồi." Thịnh Vũ nói: "Tôi không nên mặc kệ bản thân, chưa đến lúc thích hợp đã nói hết cho cậu ấy là tôi đã trở về."
Thanh âm kia cười ha hả không ngừng: "Đã bảo cậu đừng có gấp rồi, cậu còn gấp hơn cả khỉ!"
"Tôi không nhịn được mà. Hay là nghĩ cách gì giúp tôi đi?"
Cuối cùng khung ảnh cũng không còn đặt trên bàn làm việc trong văn phòng giám đốc nữa, giờ khắc này đang ở trong túi áo vest của Tiêu Cù, làm chiếc áo vốn đang phẳng phiu phồng lên trông rất kỳ quái.
"Đáng lẽ đợi đến khi tôi có thể hoàn toàn rời khỏi khung ảnh rồi mới nói cho cậu ấy biết." Thịnh Vũ vò đầu tóc ngắn ngủn đến không nắm được tóc của mình: "Như thế cậu ấy sẽ không phải luôn luôn lo lắng tôi vào khung ảnh rồi sẽ không ra nữa, cũng không cần đi đâu cũng cầm theo khung ảnh."
Vị thần không nhìn thấy mặt mũi kia rất vui sướng khi người gặp họa: "Cảm giác bị nhét vào túi áo, nhét vào cặp rất không dễ chịu ha?"
"Nói thừa! Khung ảnh vốn đã chật hẹp rồi, nhưng ít nhất nó đặt trên bàn còn có thể tắm nắng." Thịnh Vũ nổi khùng: "Trong túi áo đen thui không nhìn thấy gì cả, trong cặp còn thảm hơn, lúc ẩn lúc hiện. Cũng may lúc tôi còn là bộ đội đặc chủng từng tham gia huấn luyện chống chóng mặt trên biển, nếu không chắc chắn đã nôn ra rồi!"
"Vậy thì nói với cậu ta đi, bảo đừng mang cậu theo nữa."
Thịnh Vũ hơi bĩu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sap-thanh-lai-bai/3119112/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.