Chương trước
Chương sau
Điện Thiên Hòa biến hóa cực nhanh, động tác mau lẹ, có người té ngã có người chết, có người chảy máu có người kinh hoảng.

Tất cả mọi thứ sôi trào, theo cùng một đao đâm vào dưới hông Nguyên Hạo mà lạnh xuống. Cho dù Dã Lợi Trảm Thiên và Chiên Hổ thân hình đều đã dừng lại, nhất thời hình như không tin tất cả xảy ra.

Nhưng lửa giận chưa tắt, đao như nước lạnh, chỉ ngừng lại trong khoảnh khắc. Trong nháy mắt, Da Luật Hỉ Tôn như cô nhạn ngang trời, liền muốn vụt tới trước người Nguyên Hạo.

Một đòn này, y đợi quá lâu rồi.

Y đã nhận ra Nguyên Hạo chỉ còn cung không dây, giống như con cọp không nanh vuốt. Y muốn xuất thủ, một đòn định càn khôn. Nhưng lúc y bay qua, đúng lúc gặp Quách Tuân lắc người tới.

Quách Tuân tuy chần chờ, nhưng biết Nguyên Hạo không chết, mãi không có ngày bình yên. Y mới định xuất thủ, thấy được sự mỉa mai trong mắt Nguyên Hạo, thân hình hơi run. Y tuy muốn giết Nguyên Hạo rất lâu, nhưng thực tại không xuống tay được.

Y kính Nguyên Hạo là anh hùng.

Kết cuộc như vậy, y thật sự không có ngờ tới.

Rồi đột nhiên có gió mạnh vụt qua, Quách Tuân hơi run, thân hình vừa xoay, một quyền đánh ra, đơn đao lướt xuống, chém xuống một mảnh vạt áo Quách Tuân, một quyền đó cũng là đánh ở khoảng không.

Người xuất chiêu công kích Quách Tuân, lại là Da Luật Hỉ Tôn.

Quách Tuân nghiêm nghị khó hiểu, vừa suy nghĩ tới, Da Luật Hỉ Tôn đã biết Nguyên Hạo không có khả năng đánh nữa, lúc này phải loại trừ Quách Tuân y trước, rồi giết Địch Thanh.

Hùng tâm Da Luật Hỉ Tôn bừng bừng, muốn loại bỏ cửu ngũ của nước Hạ, dũng tướng của Đại Tống, sau đó lại thiết kỵ nam hạ, thống trị Trung Nguyên?

Ý niệm xoay chuyển, lại thoáng nhìn cổ tay Nguyên Hạo hơi chấn động, Quách Tuân né mạnh. Da Luật Hỉ Tôn thấy Nguyên Hạo đột nhiên động, thân hình đột nhiên xoay chuyển, cũng bay tới một bên.

Trùng Bách túc, chết mà không cứng.

Nguyên Hạo tuy bị thương nặng, nhưng một đòn trước khi chết nhất định sẽ kinh thiên động địa, Da Luật Hỉ Tôn không muốn chôn theo.

Cung Hiên Viên đã đứt, vũ tiễn ngũ sắc đã bắn ra, không thể quay lại nữa, Nguyên Hạo quát chói tay một câu:

- Vô gian!

Một tiếng đó, vẫn mang sát ý và uy nghiêm vô tận.

Vô gian? Vô gian là ý gì? Lúc này tại sao Nguyên Hạo muốn nói hai từ này?

Trong tiếng quát chói tay, cánh tay Nguyên Hạo vội động, trường cung đổi hướng, cung tuy không mạnh, nhưng lực đàn hồi cực nộ. Một tiếng “vù” bay lên, trường cung nhanh chóng bay lên trời, còn chính Nguyên Hạo lấy thân làm tên, đã bắn tới trước bàn rồng, một tay tóm lấy Địch Thanh.

Trong lòng Địch Thanh vừa trầm xuống, lúc nãy biến hóa thực tại quá nhanh, hắn hữu tâm vô lực, hoàn toàn không kịp phản ứng. Thấy Quách Tuân trúng chiêu, trong lòng hắn rất đau, thì muốn liều mạng đi ngăn cản Nguyên Hạo. Nhưng Quách Tuân một quyền đánh trúng Nguên Hạo, làm Địch Thanh vừa mừng vừa sợ.

Lúc Nguyên Hạo rời khỏi bàn rồng, tới trước điện, biến hóa xoay mình bay lên, bị Trữ Lệnh Ca đâm trúng, Địch Thanh cũng không rõ là tại sao, không hiểu tại sao Trữ Lệnh Cao muốn cho Nguyên Hạo một đao ở giây phút nguy ngập này?

Đột nhiên Nguyên Hạo lấy bản thân làm tên, bắn tới trước mặt Địch Thanh. Địch Thanh còn chưa kịp phản ứng, thì bị Nguyên Hạo tóm được.

Quách Tuân đã thay đổi sắc mặt, mới định xông ra.

Lúc này, thì nghe được một tiếng rung trời vang lên, ghế rồng nứt bay, khói tràn ngập...

Mọi người đều kinh hãi, bị sóng nhiệt đánh lùi. Quách Tuân lại bất chấp thạch đao khói mù xông tới chỗ ghế rồng, sắc mặt kịch liệt biến đổi.

Ghế rồng đã bị nổ tung, có khói bụi bay mù, trong khói bụi mê loạn đó, Nguyên Hạo, Địch Thanh và Phi Tuyết đã không thấy đâu nữa!

Ghế rồng có con đường bí mật, Nguyên Hạo không chết!

Địch Thanh biết đều này, nhưng đã không kịp nhắc nhở Quách Tuân. Hắn bị Nguyên Hạo kéo đi, thất tha thất thểu đi từ con đường bí mật. Hắn không biết con đường bí mật này thông tới chỗ nào, nhưng hắn biến Phi Tuyết cũng đang bên cạnh.

Nhìn qua Phi Tuyết, gặp kịch biến kinh thiên như vậy, Phi Tuyết vẫn mang thần sắc lạnh lùng, tựa hồ đã biết trước kết quả. Hay là cảm thấy biến hóa thế nào cũng không liên quan với cô ấy.

Rốt cuộc Phi Tuyết ở trong này đóng vai trò gì, Địch Thanh thật sự nghĩ không hiểu. Nhưng hắn càng muốn biết lúc trời long đất lở ở bên ngoài, Quách đại ca thế nào rồi?

Lúc Da Luật Hỉ Tôn đánh lén Quách Tuân, Địch Thanh cũng tận mắt thấy. Hắn nghĩ đến không ngờ cũng giống như Quách Tuân, cảm thấy lần này hành thích Nguyên Hạo, Da Luật Hỉ Tôn phải là đầu não đứng sau bức màn, tâm cơ của người này thâm trầm, quả thật làm người ta sởn gai ốc.

Nhưng Địch Thanh chân tay vô lực, bị Nguyên Hạo kéo đi giãy giụa không được, cho dù có thể giãy dụa, hắn cũng không muốn chống lại Nguyên Hạo.

Rốt cuộc Nguyên Hạo muốn kéo hắn tới đâu, tại sao lúc này Nguyên Hạo còn muốn dẫn theo Phi Tuyết?

Con đường bí mật đó rất dài, Địch Thanh xém chút nữa cho rằng con đường bí mật đó là phải thông tới Hương Ba Lạp. Hắn ở trong cung cũng đã nhiều ngày, thậm chí còn làm qua hộ vệ, nhưng vẫn không biết dưới điện Thiên Hòa có một con đường bí mật.

Chắc hẳn ngoại trừ Nguyên Hạo ra, rất ít người biết con đường bí mật này, bằng không Da Luật Hỉ Tôn cũng không thể không đề phòng Nguyên Hạo chạy trốn từ chỗ này. Trong tình hình ai cũng biết Nguyên Hạo bị thương nặng, chỉ cần không chết, sẽ có năng lực phản công. Hơn nữa sự phản công của Nguyên Hạo, tuyệt đối sẽ cực kỳ tàn nhẫn.

Trong con đường bí mật cũng không có đèn đuốc, nhưng trên vách tường hai bên cách mỗi mấy trượng, đều có viên dạ minh châu to bằng nắm tay đứa bé.

Dạ minh châu cực kỳ hoa mỹ quý giá, tùy tiện lấy một viên, đều là giá cả vô cùng. Nhưng trong con đường lát gạch u ám này, chỉ là sử dụng ánh nến, chiếu lên khuôn mặt có chút biến sắc của Nguyên Hạo.

Trên đường chạy vội, không biết tại sao, Nguyên Hạo đột nhiên dừng lại, xém chút nữa quỳ ngã xuống đất. Địch Thanh vô thức kéo đi, thì thấy Nguyên Hạo chau mày, phun ra ngoài một ngụm máu tươi.

Màu sắc của máu đó lại là màu xanh.

Xanh như màu cây cỏ, bên trong còn mang phần vàng khô.

Địch Thanh trong lòng nghiêm nghị, phát hiện Nguyên Hạo không ngờ trúng độc. Nhớ lại tất cả xảy ra trong điện, một quyền đó của Quách đại ca, đương nhiên sẽ không làm Nguyên Hạo trúng độc, vết thương chí mạng của Nguyên Hạo, ở chỗ một đao đó.

Thanh đao đó... vốn là có độc.

Địch Thanh nghĩ tới đây, giữa lưng ngập hàn ý, không vì Nguyên Hạo trúng độc, chỉ vì chủ tâm giết người của Một Tàng Ngộ Đạo. Thanh đao đó, không phải do chính Một Tàng Ngộ Đạo bỏ lại sao?

Tất cả mọi chuyện, đã có mưu tính trước, tất cả chi tiết đều muốn lấy mạng người ta.

Giây khắc Một Tàng Ngộ Đạo vứt đao, chính là hàm ý bắt đầu tuyên chiến. Còn một nhát đâm của Trữ Lệnh Ca, càng làm người ta quỷ dị khó tả.

Cuối cùng Nguyên Hạo buông lỏng cánh tay nắm Phi Tuyết, sờ lên máu tươi ở khóe miệng, lẩm bẩm nói:

- Hay cho một Một Tàng Ngộ Đạo, hay cho một Thiện Vô Úy. Hay!

Nói xong lại ho ra một miệng máu, quay đầu nhìn Phi Tuyết nói:

- Trữ Lệnh Ca chính là bị cô mê hoặc mất tâm trí, lúc nãy sau khi nghe chú ngữ mới ra tay đả thương ta?

Sắc mặt Phi Tuyết bình tĩnh, nói:

- Nếu ta đã có giao hẹn với ngài, tại sao còn muốn hại ngài?

Nguyên Hạo thầm nói trong lòng:

- Phi Tuyết nói không sai, mục đích cô ta và ta tuy không giống nhau, nhưng vốn nghĩ đồng tâm hiệp lực, chắc sẽ không hại ta?

Chỉ cảm thấy một cơn mơ màng trong đầu, Nguyên Hạo nói:

- Độc này phát tác rất nhanh, Một Tàng Ngộ Đạo, Thiện Vô Úy tâm cơ khá lắm!

Có lẽ Địch Thanh còn đang mê mẩn, nhưng Nguyên Hạo đã nghĩ rõ tất cả.

Lúc Nguyên Hạo bắt đầu đã biết tin tức, quyết ý bình định. Y chấp chính người Đảng Hạng nhiều năm, xưa nay tàn nhẫn thích giết, đối với người phản loạn, cố gắng một lưới bắt hết.

Năm đó Dã Lợi gia thế mạnh, đã dần dần không phục thống trị của y, còn lén tìm kiếm Hương Ba Lạp, phạm đại kỵ của y. Do đó y dùng thủ đoạn lôi đình một lưới đánh giết phản đồ.

Loại phương sách này tuy là nguy hiểm, nhưng trong mắt người Hạ, lại tạo nên uy tín vô thượng. Trong mấy năm sau đó, sau khi Nguyên Hạo trấn an nội loạn, tiếp tục chinh chiến thiên hạ.

Nhưng y chí hướng cao xa, lãnh địa nước Hạ lại thua xa Khiết Đan và Đại Tống, nếu đánh lâu, lòng dân tư an. Càng có không ít tộc lạc không phục sự thống trị của y, rục rịch ngóc đầu dậy.

Nguyên Hạo không muốn chấm dứt đông tiến, bước tiến thống trị thiên hạ, có được thông tin chuẩn xác. Da Luật Hỉ Tôn ngầm liên lạc Một Tàng Ngộ Đạo, định nâng đỡ Một Tàng gia lật đổ thống trị của y. Còn Da Luật Hỉ Tôn đã từ rất lâu liên lạc Cốc Tư La, muốn đưa y vào chỗ chết.

Quách Tuân xuất hiện, là ngoài dự liệu của Nguyên Hạo, nhưng y đã bố trí ổn thỏa, chỉ cần sau khi đánh bại Quách Tuân, vẫn có thể nắm trong tay đại cuộc.

Nhưng cục diện cuối cùng không khống chế được. Là bắt đầu không khống chế được từ mấy điểm Nguyên Hạo không có để ý.

Đầu tiên dũng khí võ lực của Quách Tuân vượt xa tưởng tượng của Nguyên Hạo, nhưng Nguyên Hạo vốn có trói buộc lợi thế của Quách Tuân, đó chính là Địch Thanh. Nhưng làm Nguyên Hạo không ngờ tới là, Dã Lợi Ngộ Khất không có chết, hơn nữa còn muốn giết Trữ Lệnh Ca. Muốn giết Trữ Lệnh Ca vốn là ngụy trang, dụng ý thật sự lại là giết Nguyên Hạo y.

Địch Thanh không hiểu tại sao Trữ Lệnh Ca muốn đâm ra một đao đó, nhưng Nguyên Hạo sớm đã rõ. Trước đó, Trữ Lệnh Ca nhất định bị chú ngữ khống chế, do đó chú ngữ vừa xuất, lúc này mới mất đi lý trí.

Có thể khống chế Trữ Lệnh Ca chỉ có Phi Tuyết và Thiện Vô Úy, nếu không phải Phi Tuyết, nhất định là Thiện Vô Úy.

Nghĩ tới đây, khóe miệng chảy máu của Nguyên Hạo nở nụ cười giễu cợt. Đao là y bảo Một Tàng Ngộ Đạo ném, giây khắc đó Một Tàng Ngộ Đạo nghe mệnh lệnh y ném đao, đã phát động. Nhưng y bắn chết Một Tàng Ngộ Đạo rồi, không nghĩ nhiều nữa, toàn bộ tinh thần và thể lực chỉ dùng lên tất cả kẻ phản đội.

Y quả thật quá tin năng lực của mình, cũng không quá để ý qua Trữ Lệnh Ca. Y luôn cảm thấy đứa con trai trưởng này bề ngoài tuy giống y, nhưng quá nhu nhược.

Thiện Vô Úy chính là bắt tay vào từ Trữ Lệnh Ca mà y không có để ý, cho y một đao chí mạng.

Chính y quá sơ suất, không oán hận được người khác, toàn bộ bố cục là Một Tàng Ngộ Đạo, Thiên Vô Úy, Da Luật Hỉ Tôn dày công tính kế. Bố cục này tuy là tinh diệu, y vốn vẫn có thể phá giải.

Cho dù y bị trọng thương, vẫn có thể giết toàn bộ Da Luật Hỉ Tôn, Thiện Vô Úy chết tại chỗ!

Nhưng y trúng độc, kịch độc, y chịu không được bao lâu.

Y phải đi làm một chuyện trước, chuyện nhất định phải làm trước khi chết.

Một lần sơ suất, hối hận nghìn thu. Lúc y hét ra Vô gian, trong lòng cuối cùng có phần thống khổ cam chịu...

Cảm giác tay chân đã bắt đầu tê dại, mặt Nguyên Hạo trở nên xanh đen, quay đầu nhìn Địch Thanh nói:

- Ngươi chớ có chạy, ta tuy... nhưng muốn giết ngươi, vẫn có thể được.

Giây khắc đó, chỉ cảm thấy nhiệt huyết trong lòng kích động, bất cứ lúc nào cũng muốn phun ra. Trong đầu Nguyên Hạo, cuối cùng hiện lên chữ “chết”.

Y đã rất lâu không có nghĩ tới chết?

Năm đó lúc còn là cha y thống trị người Khương, lúc y và muội muội Đan Đan bị truy sát, y không có nghĩ tới chết, chỉ nghĩ nếu có thể sống sót trở về, nhất định chém tận giết tuyệt những phản đồ đó. Sau đó y thành công, lúc rơi vào vòng xoáy sa mạc, y ngược lại là nghĩ tới chết, nhưng lúc y ra khỏi vòng xoáy sa mạc, thì cũng không sợ sẽ chết nữa.

Nhưng bây giờ... cái chết đã cách y rất gần.

Giây khắc đó, trong lòng y ngược lại trấn tĩnh lạ thường. Tại sao trấn tĩnh, y cũng rất kỳ quái.

Địch Thanh thấy đại chí trong hai tròng mắt của Nguyên Hạo đã nhạt, nhưng uy thế không giảm, chỉ là hỏi:

- Ông muốn dẫn ta đi đâu?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.