Chương trước
Chương sau
Chủng Hỗ ngẩn ra, không đợi mở miệng, Trương Ngọc đã nói:

- Ông ấy nói, ngươi không được dễ dàng nghi ngờ bạn của ngươi. Hành động của Địch tướng quân, có lẽ các ngươi có nhiều khó hiểu, nhưng nếu xem ngài ấy là bạn, thì nhất định không được nghi ngờ ngài ấy! Cha ngươi vừa mới chết, thì ngươi vứt lời nói của cha người ở sau đầu rồi à?

Sắc mặt Chủng Hỗ tái nhợt, không kìm được sờ sờ lên má, nhìn tóc bạc trên đầu Địch Thanh, đột nhiên quỳ xuống nói:

- Địch tướng quân, ta sai rồi, ta nghe lời ngài.

Địch Thanh vội đỡ Chủng Hỗ dậy, xúc động nói:

- Ngươi không làm gì sai, nhưng mệnh lệnh này của ta, cũng là chuyện bất đắc dĩ mà thôi.

Trương Ngọc thấy đám bá tính vẫn còn chần chờ, cao giọng nói:

- Chúng ta tin Chủng đại nhân không?

Đám bá tính lập tức nói:

- Tin!

- Nhưng trong đời Chủng đại nhân, tin nhất chính là Địch tướng quân!

Trương Ngọc giương giọng nói:

- Ông ấy tin Địch tướng quân, cho nên luôn chờ Địch tướng quân. Nếu Chủng đại nhân tin Địch tướng quân, chúng ta có lý do gì không tin quyết định của Địch tướng quân?

Lời vừa nói ra, mọi người im lặng một lát, cuối cùng có người đứng ra nói:

- Tôi tin Địch tướng quân, Địch tướng quân, ngài bảo chúng tôi rút lui, nhất định có cái lý của ngài.

Một người đứng ra, càng nhiều người đứng ra, bảy miệng tám nói nói:

- Chúng tôi tin Địch tướng quân.

Địch Thanh thở nhẹ một hơi, cao giọng nói:

- Thật ra các ngươi nên hiểu, Chủng đại nhân giữ không phải là thành Tế Yếu, mà là các ngươi. Ông ấy chờ ta đến, cứu cũng không phải cô thành, mà là bá tính trong thành.

Mọi người nghe vậy, nghĩ tới Chủng Thế Hành đã chết, mũi cay cay, mãi tới lúc Địch Thanh nói ra, rất nhiều người lúc này mới có chút bừng tỉnh.

Địch Thanh lại nói:

- Thành Tế Yếu trước mắt là cô thành, muốn giữ được, nhất định phải tốn rất nhiều sức lực. Chúng ta muốn công đánh quân Hạ, tuyệt không tể tự trói tay chân mình! Các ngươi tin Địch Thanh ta, ta có thể bỏ thành Tế Yếu, cũng nhất định có thể đoạt thành trì về.

Chủng Hỗ tiến lên một bước, lớn tiếng nói:

- Địch tướng quân, nếu đã như vậy, xin ngài hạ lệnh đi!

Địch Thanh tinh thần chấn động, lập tức lệnh bá tính trong thành thu dọn bao gói đồ nữ trang, chia đội ba đường tiến vào ba trại Tam Xuyên, Cao Bình và Hoài Viễn. Quân Trấn Nhung tuy kinh nghiệm chiến sự đã lâu, nhưng ba trại này vẫn kiên trì như trước không phá. Địch Thanh biết bá tính thành Tế Yếu rất nhiều, do đó muốn phân làm ba trại tiến hành sắp xếp ổn thỏa.

Lúc đợi bá tính trong thành bận rộn một trận, Hàn Tiếu vội đến nói:

- Địch tướng quân, Quách tiểu ca dùng phích lịch đại phá Thiết diêu tử của quân Hạ, bây giờ đang đánh nghi binh thành Cổ Dương.

Trên mặt Địch Thanh có phần ý vui mừng, nói:

- Quách Quỳ trưởng thành rồi.

Tướng quân đầu não chỉ huy quân phích lịch đại phá Thiết diêu tử, chính là Quách Quỳ. Vốn năm đó lúc Cát Hoài Mẫn được phái đi tây bắc đối kháng Nguyên Hạo, Địch Thanh lo lắng, viết thư nhờ Quách Quỳ xin ý kiến Triệu Trinh, nói Cát Hoài Mẫn không hề biết binh. Quách Quỳ lập tức không những nói với Triệu Trinh, còn cho rằng Cát Hoài Mẫn hỉ công kiêu hạnh, đồ dũng vô mưu, tất làm hỏng đại sự triều đình.

Sau đó Cát Hoài Mẫn binh bại chứng minh dự đoán của Quách Quỳ, Triệu Trinh vì cho rằng Quách Quỳ biết binh, trước khi phái Địch Thanh tới tây bắc cấp cứu, đã phái Quách Quỳ cũng tới tây bắc làm tướng.

Quách Quỳ không làm nhục danh của Quách Tuân, cũng văn võ song toàn, thiếu niên lão thành. Lần này cùng theo Địch Thanh xuất binh, mưu lược khá xa, làm Địch Thanh sớm nhìn với cặp mắt khác.

Trương Ngọc bên cạnh nghe được, tuy vui với sự trưởng thành của Quách Quỳ, nhưng khó hiểu nói:

- Thành Cổ Dương không phải sớm công phá rồi sao?

Địch Thanh cười khổ nói:

- Trước mắt thành Cổ Dương là Một Tàng Ngoa Bàng trấn thủ, người này tay nắm tinh binh hai chục ngàn, đa mưu túc trí, sao có thể không đề phòng ta đánh lén?

Thấy Trương Ngọc càng hoang mang, Địch Thanh giải thích nói:

- Đây kỳ thực là một kế của Quách Quỳ. Y biết Thiết diêu tử là đại họa của quân ta, do đó dốc sức chuẩn bị tiêu diệt Thiết diêu tử. Quách Quỳ nói đánh thành Cổ Dương không cần khẩn trương, nhưng chỉ cần ngăn chặn xuất binh của thành Cổ Dương, sau đó đốt lên một đống lửa thật lớn. Quân Hạ ở phía Sơn Cương không nhìn thấy tình hình, chỉ thấy khói dày cuồn cuộn, lại cộng thêm quân ta reo hò, bọn chúng tất nhiên cho rằng thành trì bị phá.

Trương Ngọc chợt nói:

- Bọn chúng lòng quân vừa loạn, tất nhiên không công tự phá rồi.

Địch Thanh gật đầu nói:

- Nhưng quân Hạ dù sao cũng là tác chiến nhiều năm, kinh nghiệm phong phú, bọn chúng tan nhanh, tụ lại nghĩ cũng nhanh. Trương Nguyên lão lạt, tuy thua một trận, nhưng nhìn thấu thủ đoạn của chúng ta. Hơn phân nửa nóng lòng cứu vãn sĩ diện, lại triệu tập tiến công Đại Tống.

- Vậy chúng ta cũng không thể sợ bọn chúng!

Trương Ngọc nói:

- Địch Thanh, ta tuy ủng hộ quyết định của ngươi, nhưng vẫn cho rằng bỏ thành Tế Yếu không phải là chủ ý hay.

Hàn Tiếu bên cạnh không kìm được nói:

- Trương tướng quân, ngài có điều không biết. Lần này đến cứu thành Tế Yếu, triều đình cho rằng, vốn là nhiệm vụ không thể hoàn thành. Triều đình tuy bảo Địch tướng quân tới tây bắc, nhưng thầm hạ chỉ nói, có thể không cứu thành Tế Yếu.

Trên mặt Trương Ngọc biến sắc, mắng:

- Ta rủa tổ tông nó.

Y trong lòng phẫn nộ, cũng không biết là mắng người nào.

Hàn Tiếu nói:

- Nhưng Địch tướng quân không thể không cứu, do đó liều lĩnh cãi thượng lệnh vội tới thành Tế Yếu. Chủng đại nhân kỳ thực sớm dự tính bị vây, do đó đều giữ bát sĩ tinh binh ở bên ngoài, vì thế Địch tướng quân mới có thể lại lãnh tinh binh. Thực ra bọn ta xưng năm mươi ngàn đại quân, nhưng căn cơ của tinh binh vẫn là bát sĩ. Bát sĩ toàn bộ đứng lên, cũng chỉ mười ngàn người. Quân Tống còn lại, toàn dựa vào Địch tướng quân không bám vào một khuôn mẫu, dùng cách chiêu binh dọc đường, để nhiệt huyết nam nhi của trại Bảo ở dọc đường nhập vào. Còn những lương thảo đó, đều là của bá tính và trại Bảo tiết kiệm mà có, muốn chờ triều đình điều vận lương thảo, thật không biết năm nào tháng nào nữa.

Địch Thanh vỗ vỗ vai của Trương Ngọc, nói tiếp:

- Ta biết các ngươi đều không nỡ bỏ thành Tế Yếu, nhưng trước mắt quân ta cũng tổn thất không ít, lương thảo cũng dùng gần hết. Thành Tế Yếu có khó, có Địch Thanh ta mang binh đến cứu. Nhưng nếu ta cũng bị vây trong này.

Không nói nữa, ý của lời nói chính là:

- Nếu Địch Thanh ta bị vây, thì chỉ có thể chờ chết, còn có ai dám đến cứu chứ?

Trương Ngọc biết tất cả ngọn nguồn, có chút áy náy nói:

- Địch Thanh, ta hiểu lầm ngươi rồi.

Địch Thanh thúc Trương Ngọc một quyền, cười nói:

- Huynh đệ nhiều năm, hà tất nói những lời này chứ? Ngươi không hiểu, còn có thể ủng hộ ta, chỉ dựa vào điểm này, thì không uổng giao tình nhiều năm của chúng ta.

Hắn cũng rất lâu không có gặp Trương Ngọc, lúc gặp được Trương Ngọc, khó tránh khỏi nhớ tới nhóm huynh đệ của cấm quân doanh năm đó, có chút bùi ngùi.

Bùi ngùi chỉ là chợt nhớ, Địch Thanh nói:

- Trương Ngọc, ngươi dẫn binh lính trong thành hộ tống một đội bá tính đi trại Hoài Viễn. Hàn Tiếu, ngươi bảo Quách Quỳ hộ tống một đội bá tính đi Cao Bình, một đội bá tính khác, bảo Dũng lực bộ bạo chiến dẫn đội hộ tống, lập tức xuất phát, không được chậm trễ. Đúng rồi, quân Hạ mà Dã Lợi Trảm Thiên suất lĩnh bây giờ là đi hướng nào?

Hàn Tiếu cười:

- Lão suất quân đi hướng nam, sau khi đánh lạc hướng đối phương thì quay lại hướng bắc.

Địch Thanh nói:

- Người này giỏi về lãnh quân, không thể không đề phòng. Ngươi phái đặc lệnh mật thiết để ý quân Hạ, nếu tin tức có đại quân tụ tập, lập tức bẩm báo. Còn nữa, lệnh quân ta tiếp tục tăng cường ép thành Cổ Dương, đợi sau khi toàn bộ bá tính an toàn rút đi, thì phải chuẩn bị trở về.

Trong lòng nghĩ tới:

- Lúc này tuy đã đánh bại quân Hạ, nhưng phải đề phòng bọn chúng phản công. Chỉ cần sau khi bá tính thành Tế Yếu an toàn rút đi, hắn dựa vào đại quân vẫn chống kháng ở trại Cao Bình, nếu chỉnh đốt nhân mã thật tốt, thì có thể mưu đồ dần dần.

Đột nhiên trong lòng có một ý niệm:

- Nhưng triều đình có ủng hộ ta tiến công nước Hạ không?

Hàn Tiếu lãnh quân rời đi, Địch Thanh giao chuyện còn lại cho Trương Ngọc xử lý. Vốn nghĩ mai táng Chủng Thế Hành chu đáo, không ngờ Chủng Hỗ sớm một ngọn lửa thiêu thi thể của cha. Thì ra Chủng Thế Hành sớm để lại duy ngôn, một cái xác giữ lại cũng vô dụng, một ngọn lửa thiêu cháy là được rồi. Chủng Hỗ không dám làm ngược lại nguyện vọng của phụ thân, lúc thu liệm tro cốt, nước mắt chảy dài.

Địch Thanh trong lòng xúc động, bảo Chủng Hỗ và một đội bá tính thành Tế Yếu tới trại An Bình, lệnh Quách Quỳ dọc đường hộ tống. Hắn tự mình lại lãnh thêm binh sĩ, vội tới thành Tế Yếu.

Trên thành Cổ Dương sớm treo đầy cờ xí, đao thương san sát, thiết giáp hàn quang, xa xa vọng nhìn, canh phòng nghiêm ngặt, không gì phá nổi.

Quân Tống mấy lần công đánh, đều vô công mà phản, nhưng quân Tống công đánh cũng không chỉ là làm như vậy, lúc này việc cấp bách chính là hộ tống bá tính rút lui. Một trăm ngàn binh của Trương Nguyên, không có lương thảo cung ứng, nhất định không thể tập trung. Do đó quân Tống chỉ cần ngăn chặn thành Cổ Dương xuất binh, chính là nhiệm vụ đã thành.

Thoáng cái đã qua một ngày, Địch Thanh trong lòng dự tính, chỉ cần qua một ngày, thì có thể từ từ lui binh. Hắn tuy tác chiến dũng mãnh, nhưng chuyện đụng tới tác chiến, đều là sau khi mưu mà định, càng là quý trọng tính mạng của binh lính, không muốn làm tổn thương không đáng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.