Chủng Thế Hành bệnh nguy kịch, sớm đã hấp hối, nhưng lão vẫn chưa chết, lão đang chờ Địch Thanh. Nghe thấy con trai gọi, dường như trăm năm dài đằng đẵng, cuối cùng Chủng Thế Hành mở mắt.
Trong mắt đó đã khàn đục bất kham, không có thần thái, nhưng lão vẫn nhận ra Địch Thanh, môi mấp máy, tựa như nở nụ cười, yếu ớt nói:
- Cậu... tới rồi.
Địch Thanh nắm tay Chủng Thế Hành, run giọng nói:
- Ta tới rồi!
Câu nói này, bọn họ vốn không cần nói, vì rất nhiều lời, không nói ra, bọn họ cũng nhất định sẽ làm được. Nhưng câu nói này, bọn họ nhất định phải nói, vì rất nhiều lời, không nói ra được nữa, đời này cũng không thể nghe được nữa.
Chủng Thế Hành tựa như đang cười, thì thầm nói:
- Cậu đến rồi, nhưng... ta phải đi rồi.
Chủng Hỗ đã nức nở không thành tiếng, mi mắt Trương Ngọc ươn ướt, nước mắt Địch Thanh rơi xuống mu bàn tay khô gầy, nức nở nói:
- Lão không thể đi, ta còn thiếu lão rất nhiều tiền còn chưa trả. Đây là giao hẹn của lão và ta, lão không thể thất tín!
Trong mắt Chủng Thế Hành xẹt qua phần tia sáng, nhưng gắng sức liên tục lắc đầu không nói gì:
- Hà... hà... cậu cho ta giở trò một lần, được không?
Địch Thanh không nói, không biết nên lắc đầu hay là gật đầu.
Sắc mặt Chủng Thế Hành tiếc nuối, lại nói:
- Ây... Thập sĩ cuối cùng vẫn không xây dựng tốt cho cậu...
Địch Thanh cướp lời:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sap-huyet/1902894/quyen-3-chuong-413.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.