Gió thu hiu quanh, cô nhạn vút lên mây xanh. Một đàn nhạn bay về phía nam lướt qua vùng thảo nguyên. Chúng chỉ hơi dừng lại một chút, rồi sau đó trực tiếp bay đến phía nam ấm áp mùa xuân kia. 
Trời ngày thu se lạnh! 
Trong tiếng gió thu, đám quần thần Đại tống tụ họp cùng nhau bàn chuyện. Nhưng quần thần không tụ tập tại điện Văn Đức chờ lâm triều mà cùng đến phủ của Lã Di Giản. 
Bệnh tình của Lã Đi Giản đang nguy kịch. 
Tin tức này truyền ra ngoài, quần thần đều khiếp sợ. Lã Di Giản đã già, rồi cũng sẽ có ngày chết. Nhưng Lã Di Giản bệnh tình nguy kịch cũng nằm ngoài dự liệu của mọi người. 
Lã Di Giản nắm giữ triều chính đã lâu. Có người biết, có người coi thường, có người tán thưởng, có người châm biếm. Có thể nói là nửa nọ nửa kia. Nhưng nếu người đã chết, chửi bới cũng vậy mà thừa nhận cũng vậy. Còn có gì liên quan đến ông ta đâu? 
Một cơn gió thu se lạnh thổi tới. Lá ngô đồng bay xao xác bên ngoài đường. Những quần thần già nua trong lòng khó tránh khỏi cảm xúc bi ai. 
Phạm Trọng Yêm đứng ở một góc, thần sắc có chút cô đơn, dường như có nhiều tâm sự. Lã Di Giản bệnh nặng, mọi người cho dù có nhiều người yêu kính ông, cũng sẽ không có mặt hết. Quần thần không hẹn mà cùng tới Lã tướng tiền đường, chỉ là vì Thiên tử Triệu Trinh cũng đã tới đây. 
Lã Di Giản sau khi không còn gánh vác việc gì nữa thì 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sap-huyet/1902874/quyen-3-chuong-393.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.