Vương Duy Nhất nhìn quanh, giả bộ như thờ ơ hỏi:
-Trước khi Thái hậu lâm chung, có thể có gì khác thường sao?
Địch Thanh thấy có chút kỳ lạ, hỏi:
-Có gì khác thường? chẳng qua Thái Hậu…thực sự quá già.
Hắn không nói thì còn không nhận ra, cứ nói tới thì cảm giác Thái hậu tuy tuổi không ít, nhưng khi đó thực sự thậm chí còn già hơn so với tuổi. Nghĩ lại, khi đó Thái Hậu dường như chỉ vào phía sau mình, nói cái gì như: "Ta hiểu rồi, xin chào…” Thái Hậu chưa nói xong thì đã ra đi. Khi đó Địch Thanh chỉ nghĩ Thái hậu nói là “ngũ long vốn là vật của Hương Ba Lạp, nhưng ngươi nhất định phải…” Rốt cuộc thì là ý gì? Làm sao có thể lưu ý nhiều như vậy được. Hắn biết Thái hậu chỉ không phải là hắn. Bây giờ nhớ lại, phía sau hắn hình như là Diêm Văn Ứng và Triệu Trinh.
Đột nhiên trong lòng thấy rung động, Địch Thanh đã nghĩ ra Thái hậu muốn nói điều gì. Thái hậu đã biết ngũ long là vật không hoàn thiện. Điều Thái hậu nói có thể chính là giống như Quách đại ca : “Ngũ long vốn là vật của Hương Ba Lạp, nhưng ngươi nhất định phải mất nó”. Nói như vậy, Bát vương gia nói phải tìm thấy bản đồ e chính là ý của bản thân Bát vương gia.
Nghĩ đến đây, Địch Thanh thấy buồn bã về sự mất mát, thầm nghĩ ngụ ý của Thái hậu năm đó rốt cuộc là gì, căn bản không thể có người nào biết được.
Lúc đó hắn đau lòng kinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sap-huyet/1902826/quyen-3-chuong-345.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.