Nét mặt Vương Duy Nhất có chút thần bí, ấp úng nói:
-Y…Y kỳ thật…
Rồi đột nhiên lắc lắc đầu nói:
-Địch Thanh, ta không muốn dối ngươi, ta đã đồng ý với Tán Phổ sẽ không tiết lộ chuyện này. Ta kông thể nói, nhưng ngươi yên tâm, những việc ta làm đều là những việc không thẹn với lương tâm mình.
Địch Thanh có chút tò mò, nhưng thấy Vương Duy Nhất khó xử, nên cũng không truy hỏi nữa, chuyển sang chủ đề khác:
-Tán Phổ cho ngươi tới Tây tạng làm gì? Không biết có thể nói được không?
Vương Duy Nhất lần này sảng khoái đáp:
-Y biết ta có chút hiểu biết về y thuật, do đó mời ta đến Thanh Đường, nghiên cứu bí mật Phục Tạng.
Địch Thanh chấn động, nghe Diệp Tri Thu nói qua về chuyện Phục Tạng, vội hỏi;
-Ngươi đã nghiên cứu ra kết quả gì rồi?
Vương Duy Nhất nét mặt đau khổ, lắc lắc đầu nói:
-Việc này và Tam Mật lưu truyền ở Tây Tạng đều như nhau không thể tin nổi. Ta tiến triển quá nhỏ, chẳng qua theo ta, thật ra mỗi người đều được xem như là một Phục Tạng.
Địch Thanh khó mà có thể lý giải nổi, lẩm bẩm nói:
-Mỗi người đều là Phục Tạng, sao có thể như vậy được?
Vương Duy Nhất nghiêm sắc mặt nói:
-Bản thân mỗi người là một thế giới kỳ diệu, tiềm năng không thể hạn chế. Từ xưa tới nay, bất luận là người trong đạo phật, hầu hết đều dồn sức khai thác tiềm năng của bản thân, muốn kết nối với bên ngoài,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sap-huyet/1902825/quyen-3-chuong-344.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.