Phi Ưng chậm rãi nói:
- Ta định tìm ngươi liên thủ, lại giết Nguyên Hạo, báo thù cho Quách đại ca!
Ánh mắt y quái gở, tràn đầy cuồng nhiệt.
Địch Thanh “ah” môt tiếng, nhẹ giọng nói:
- Ngươi thật muốn báo thù cho Quách đại ca sao?
Phi Ưng thân hình hơi chấn động, ánh mắt đột nhiên mãnh liệt, chậm rãi nói:
- Vậy ta hao phí tâm lực liên hệ với Dã Lợi Vượng Vinh để ngươi lẫn vào trong cung ám sát Nguyên Hạo, đảo loạn phủ Hưng Khánh, chạy thục mạng về Ngọc Môn Quan, đều là ăn no rỗi việc hay sao?
Ánh mắt Địch Thanh lộ ra ý suy nghĩ, sau một hồi lâu mới chậm rãi nói:
- Ngươi chạy trốn về Ngọc Môn Quan, bởi vì ngươi biết Hương Ba Lạp ở gần đó. Ta và Dã Lợi Vượng Vinh hợp tác, cũng là vì Hương Ba Lạp. Ngươi muốn ta giết Nguyên Hạo, chỉ là vì y cản trở ngươi tiếp cận Hương Ba Lạp!
Trong mắt Phi Ưng hào quang bùng lên, thân hình hơi cong, đã hiện sát khí.
Địch Thanh biết mình đoán trúng.
Hai người lúc này đang dò xét, đấu ai có thể nắm trong tay cục diện. Phi Ưng vẫn ra vẽ thần bí, Địch Thanh thì ở trong phương diện này đã vạch trần thần bí, lấy được thế thủ trước.
Trong quá trình đối thoại với Phi Ưng, Địch Thanh luôn nhớ tới quá trình qua lại với Phi Ưng.
Phi Tuyết, Nguyên Hạo, Dã Lợi Vượng Vinh, Ngọc Môn Quan. Ngọc Môn Quan chẳng phải ở gần Sa Châu sao?
Lúc nghĩ tới Sa Châu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sap-huyet/1902788/quyen-2-chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.