Mã Trưng cả quần ướt sũng, hai đùi run lên, nghe vậy quỳ xuống nói:
- Địch đại gia, tiểu nhân là thuận miệng nói lung tung...
Không đợi nói nhiều, hét thảm một tiếng, đã chói cả tai.
Địch Thanh một đao nạo lỗ tai của y, trầm giọng nói:
- Giữ lại mạng lệnh cho ngươi đi nói cho Trương Nguyên, bảo y sau này ngủ cẩn thận một chút.
Mã Trưng trong tiếng gào thê thảm, Địch Thanh đã không thấy bóng dáng.
Mọi người ngây ra, chỉ nghe thấy xa xa truyền đến tiếng hát hào phóng của Địch Thanh.
- Nam nhi đời này nhẹ thanh danh. Bảo đao bên hông nặng hoành hành, chảy không hết máu anh hùng, giết không hết hào hùng.
Tiếng ca vang hùng hồn, khuấy động phố thị, rồi dần dần đi xa...
Nhưng hào hùng huyết khí này lưu lại rất lâu giữa đất trời, dư âm không dứt!
Địch Thanh giết một tay cừ trong Lục ban trực của nước Hạ, cười dài mà đi.
Hắn tuy cười, nhưng trong lòng đầy là bi thương. Giết một Mao Nô Lang Sinh hoàn toàn không đáng là gì, không giảm bớt được bi phẫn trong lòng hắn.
Năm đó mọi người chung vai tới tây bắc, đã đoán được tướng quân bách chiến tử, chiến sĩ khó trở về. Qua nhiều năm nay, bão cát khắc mài một lời nhiệt huyết, nói không chừng rơi lại ở biên cương này.
Nói không chừng đi rồi, thì gặp được người thân, nói không chừng chết đi, thì ở lại biên cương...
Nhưng không có ai lùi bước.
Bọn họ có hào hùng, có nhiệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sap-huyet/1902787/quyen-2-chuong-306.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.