Nói xong, Địch Thanh đã rút đao.
Tiếng đao rút ra, ánh hào quang của lưỡi đao ánh lên khuôn mặt bi phẫn. Ý của Địch Thanh đã rõ, hắn muốn liều mạng, vì một tên thủ hạ mà liều mạng, cho dù ai muốn mạng của Triệu Minh, đều phải trả giá bằng máu.
Ngừơi trong trướng hoảng sợ, trầm lặng không nói. Triệu Minh lại lần nữa rơi lệ, khóc nức nở:
- Địch đại nhân …ngài….
Y vào sau màn trướng, trong lòng vốn đã muốn chết, nhưng không ngờ rằng, Địch Thanh lại liều mạng vì y.
Y đã nghe Địch Thanh anh dũng từ lâu, cũng biết đến chuyện buồn của Địch Thanh, nhưng y chưa bao giờ nghĩ qua, Địch Thanh một thân hiệp nghĩa. Địch Thanh có thể vì nghĩa, không cần chức quan, không cần thăng tiến, không sợ trọng tội.
Một người đến cả mạng còn không cần, thì y còn kiêng dè điều gì chứ ?
Nhâm Phúc không thể tiến lên, Thường Côn mặt còn kinh hãi, Bạch Mẫu Đơn sắc mặt cũng biến đổi. Đám người Vũ Anh, Vương Khuê nhiệt huyết dâng lên, cắn chặt răng lại ….
Chỉ có Hàn Kỳ, mặt vẫn như sắt, nói từng chữ:
- Tốt, rất tốt, Địch Thanh…. Ngươi hồ đồ ngu xuẩn thì ta sẽ …
Địch Thanh giận dữ, Hàn Kỳ cớ sao lại như thế?
Thanh danh của Hàn Kỳ nổi tiếng xa gần, bất kể là trăm họ quan viên của Biện Kinh hay Tắc Hạ đều phải tôn xưng y một tiếng là Hàn công. Nhưng trước mắt, ở khu binh nghiệp này, với xuất thân của Địch Thanh, mà lại dám chỉ trích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sap-huyet/1902773/quyen-2-chuong-292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.