Ba người Hàn Tiếu đều mang tinh thần phấn chấn, vẻ mặt hưng phấn, cùng kêu lên nói:
- Chúng tôi đợi ngày này của Địch tướng quân.
Lúc Địch Thanh giục ngựa đi về trại Nhu Viễn, không kìm được hỏi Hàn Tiếu:
- Chủng lão trượng tại sao tới trại Nhu Viễn?
Hàn Tiếu lắc đầu nói:
- Ty chức cũng không biết, Địch tướng quân rời khỏi gần một năm. Chủng lão trưởng luôn thở ngắn thở dài, nói ngài sẽ không chết. Nghe ngài lại xuất hiện ở phủ Hưng Khánh, ông ta vui hơn ai hết, lập tức lệnh chúng tôi đến tìm ngài... ông ấy vui mừng, giống như là...
Hàn Tiếu không nhịn nổi cười, không nói tiếp nữa.
Địch Thanh truy hỏi:
- Giống cái gì?
Hàn Tiếu thần sắc buồn cười, nói:
- Giống như là chủ nợ cuối cùng tìm được người thiếu nợ.
Địch Thanh cười ha hả, trước mắt lại hiện lên Chủng Thế Hành với khuôn mặt xanh xao, cái trán hơi trọc, xen lẫn đôi mắt ưu sầu.
Giữa hắn và Chủng Thế Hành hi hi ha ha giống như là không nghiêm chỉnh, nhưng tình nghĩa hai bên từ lâu đã như mưa xuân tưới lên vạn vật.
Đã gần tới trại Nhu Viễn, hai tròng mắt Địch Thanh đột nhiên ngưng tụ, giục ngựa chạy. Phía xa cũng có một con ngựa chạy tới như như phong hỏa, trên ngựa trán của người đó hơi trọc, cuối thu còn mang đôi giày rách nát, nhưng cũng có thể không phải là Chủng Thế Hành?
Hai người gần như đồng thời xoay người xuống ngựa, đi đến một chỗ, lại không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sap-huyet/1902739/quyen-2-chuong-258.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.