Thượng Khất nhìn xung quanh, nói:
- Vương gia nói...
Y nói mấy câu rất nhỏ, giọng rất thấp. Cung nhân đó rất là kỳ lạ, hỏi:
- Ngươi nói gì. Nhưng không đợi hỏi tiếp, trong lúc đó hai tròng mắt đột nhiên lộ ra, vì một sợi dây thừng đã trói cổ y.
Đầu kia sợi dây thừng, chính là trên tay của Thượng Khất.
Địch Thanh xa xa nhìn thấy kinh ngạc, lập tức hiểu rõ cái gì.
Thượng Khất giết cung nhân đó rồi quay đầu nói với Địch Thanh:
- Cởi y phục, tháo đao đeo.
Y đổi y phục, đao đeo, thẻ bài của Địch Thanh lên người của cung nhân đó.
Địch Thanh nghĩ thông rồi. Thượng La Đa Đa đã chết. Còn trong cung thiếu một cung nhân tạm thời không vướng ngại. Thượng Khất giết cung nhân này, chẳng qua là thay làm thi thể của Thượng La Đa Đa, cũng chính là thêm chỗ trống cho Địch Thanh rời khỏi.
Thượng Khất cho cung nhân đó mặc y phục của Thượng La Đa Đa, còn dán râu cho cung nhân đó, lại thoa máu tươi lên mặt cung nhân đó. Cho dù là Địch Thanh, cũng cảm thấy người nằm trên đất chính là mình.
Ca Cổ đã từ chỗ núi giả đào ra một cái hố. Lấy y phục bên trong ra để Địch Thanh mặc vào.
Đó là một bộ đồ bó sát người. Ngoại trừ y phục ra, còn có một đôi giày, hai ống trúc, một thanh kiếm ngắn và một bao lương thực nhỏ.
Lúc Sát Cổ thay đồ cho Địch Thanh, nói:
- Ống trúc là độc thủy, tầm bắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sap-huyet/1902719/quyen-2-chuong-238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.