Cỗ kiệu đó dừng lại, từ kiệu truyền ra giọng nói:
- Ngay cả ta ngươi cũng không nhận ra sao?
Giọng nói đó như nước chảy gió mát, lại giống chim hót lạnh lẽo thác gềnh. Trong phong nhã có có phần cao ngạo.
Thượng Khất nghe thấy giọng nói đó, cuống quít quỳ xuống đất nói:
- Ty chức không biết Bộ chủ tới, xin thứ tội. Nhưng vẫn xin Bộ chủ đưa ra lệnh bài. Ty chức không dám phá quy củ.
Địch Thanh nghe được giọng nói trong kiệu, lại chấn động trong lòng, thầm nói: “Ta nghe qua giọng nói này chưa, sao quen thuộc thế này? Chẳng lẽ... ta biết cô gái này sao?”
Mặc cho hắn lục lọi lại ký ức, nhưng cuối cùng vẫn không có nghĩ được cô gái này là ai.
Phi Tuyết phải không? Không giống, Phi Tuyết tuyệt không có loại giọng điệu diệu dàng này. Công chúa Đan Đan, cũng không phải. Đan Đan không có sự xanh mơn mởn trong giọng nói. Nhưng nếu không phải hai người bọn họ, vậy có thể là ai? Bộ chủ? Chẳng lẽ người này là người trong bát bộ của Nguyên Hạo?
Cô gái đó nhẹ giọng nói:
- Ngươi không sai.
Tấm màn kiệu vén lên, chỉ một cánh tay giơ ra, trên tay đang cầm một lệnh bài. Địch Thanh xa xa nhìn thấy rõ, chỉ nhìn thấy lệnh bài vẽ một hình tiên nữ bay trên trời.
Thượng Khất nhìn thấy lệnh bài, lúc này nói:
- Không biết chủ bộ tới đây, có gì muốn làm sao?
Cô gái đó nói:
- Vì Ngột Tốt tìm ta có chuyện, giờ này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sap-huyet/1902717/quyen-2-chuong-236.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.