Hóa ra quân Đảng Hạng này xuống ngựa chỉ vì vô cùng tôn kính một người đứng ra khỏi hàng.
Người nọ mặc y phục màu vàng mũ vàng, khuôn mặt trầm như nước, nhỏ bé và yếu ớt khác xa so với Vạn Địch Nhân. Y ở trên ngựa giữ một thanh khảm đao răng cưa, lẳng lặng giục ngựa đi tới giữa mặt sông băng, cao giọng nói:
-Long Thiên Hạo mời Đô Tuần Kiểm Quách Tuân đại Tống độc chiến!
Lời y nói ra như tuyết trắng bay lên đẩy ra xa, ba quân đều nghe thấy.
- Long Thiên Hạo mời Đô Tuần Kiểm Đại Tống Quách Tuân độc chiến!
Quân Tống nghe vậy trong lòng nghi hoặc, thầm nghĩ: “Mọi người đều thấy rõ vừa rồi Quách Tuân đã càn quét thiên quân, dũng lực không ai ngăn được, làm quân đich khiếp sợ, quân Tống thì mặc cảm tự ti, nhưng quân Đảng Hạng lại vẫn còn người ra khiêu chiến ư?
Người nọ điên rồi sao?
Quách Tuân nhìn người nọ ở đằng xa, sắc mặt như thường, nhưng hai đồng tử lại co rút, lẩm bẩm:
-Hóa ra là hắn?
Lưu Bình đứng bên kinh ngạc nói:
-Bọn họ muốn làm gì?
Rõ ràng ông cũng không tin trong quân Đảng Hạng lại có người không sợ chết này.
Lưu Tôn Nghi đứng bên nói:
-Người Đảng Hạng thượng võ, hơn phân nửa là thấy Tuần Kiểm uy mãnh, sĩ khí quân ta dâng cao nên trước tiên muốn loại trừ Tuần Kiểm trước, rồi mới tiếp tục quyết chiến với chúng ta.
Lưu Bình quay lại nhìn đứa con, thấy gã tràn ngập ẻ vẻ tôn sùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sap-huyet/1902699/quyen-2-chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.