Đang lúc nói chuyện, trong nhà gỗ đi ra hai người, một người quát khẽ:
- Bồ mập, tới đây làm gì? Người đi theo ngươi là ai?
Tên mập mạp nhìn Địch Thanh, nhưng vẫn chủ động che giấu cho Địch Thanh, nói:
- Là thủ hạ mới thu nhận của Tả gia, lần này tới là muốn dẫn Vương Kế Nguyên đi.
Người nọ quát lên:
- Tả chỉ huy không đến, ai cũng không có thể mang Vương Kế Nguyên đi.
Địch Thanh tiến lên một bước, cười nói:
- Vậy ngươi nói sai rồi, tả chỉ huy không đến, ta cũng có thể mang Vương Đô Giám đi.
Người nọ giận dữ định rút đao ra, chợt thấy luồng sáng lạnh lóe lên trước mắt, máu tươi trong cổ đã trào ra. Một người khác thấy tình thế không hay lập tức quay người chạy về phòng, đơn đao của Địch Thanh đã bay ra, đâm vào lưng người nọ. Người nọ ngã trước cửa, giãy dụa hai cái rồi bất động.
Bồ mập mạp run rẩy, vừa sơ vừa hoảng nhìn Địch Thành, giơ tay chỉ vào trong phòng, run giọng nói:
- Vương Đô Giám đang ở bên trong.
Địch Thanh rút đao ra khỏi xác chết, cho đao vào vỏ, sải bước vào nhà gỗ. Thấy bên trong lạnh lẽo, một thanh trường thường treo trên vách tường.
Trên bàn gỗ dựa vào giường đặt một bát thuốc thảo dược hương vị nồng nồng còn tỏa hơi nóng, đã được uống hơn nửa.
Một người đang nằm trên giường, trên người đắp một cái chăn quay lưng vào vách tường.
Địch Thanh bước nhanh về trước, khẽ nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sap-huyet/1902693/quyen-2-chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.