Trong mắt Địch Thanh xẹt qua tia lạnh, hỏi ngược lại:
- Thật ra những lời này ta nên hỏi Tả chỉ huy mới đúng. Nếu chuyện ta nói chỉ là giả, vậy vừa rồi Tả chỉ huy nói đã báo cho Vương Đô Giám biết việc này, thì giải thích thế nào đây?
Bỗng nhiên Tả Khâu đứng lên lui ra sau hai bước. Địch Thanh vẫn như không có việc gì ngồi đó mỉm cười nhìn y.
Tả Khâu thấy Địch Thanh vô cùng trấn tĩnh, đảo mắt mỉm cười nói:
- Người khác nói Địch chỉ huy có chút khôn vặt, hôm nay thấy quả đúng là khiến ta mở rộng tầm mắt. Ngươi bắt đầu nghi ngờ chúng ta từ lúc nào?
Địch Thanh nói:
- Theo lý mà nói...quân tình khẩn cấp đã có viện quân đuổi tới, hẳn là ngươi phải lập tức dẫn ta tới gặp Vương Đô Giám. Lại còn nói Vương Đô Giám bận rộn không thể tự mình đến gặp Chỉ huy sứ. Ngươi quá khách khí...khách khí khiến ta cảm thấy có chút không thực.
Tả Khâu khẽ hít một hơi, thái độ chuyển sang lạnh lẽo:
- Ngươi quả nhiên là rất thận trọng. Nhưng ngươi quá cẩn thận, còn thủ hạ của ngươi lại không có đề phòng. Ngươi để mấy trăm thủ hạ ở bên ngoài chỉ sợ toàn quân sớm đã bị diệt rồi.
Địch Thanh bình tĩnh nói:
- Nếu ta đã có đề phòng rồi, sao không để bọn họ đề phòng chứ?
Tả Khâu cười lạnh nói:
- Ngươi chớ nói những lời khinh người, ta vẫn luôn để ý ngươi, trước sau chưa hề thấy ngươi phân phó gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sap-huyet/1902692/quyen-2-chuong-211.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.