- Bận đi gặp Phạm đại nhân sao?
Chủng Thế Hành giảo hoạt hỏi.
Địch Thanh lại ngạc nhiên, mãi sau mới nói:
- Sao ngươi lại biết?
Chủng Thế Hành cười ha hả:
- Chuyện này nói toạc ra chẳng có gì lạ. Phạm đại nhân tìm ngươi khắp Bảo An Quân, ta tình cờ biết được liền tìm người thay người đưa tin chuyển lời đến, nếu không người đưa tin đó làm sao tìm được Cao Kế Long, sao biết được ngươi đang ở trại Hậu Kiều chứ? Ta biết nếu ngươi không chết, nhất định sẽ không giải quyết chuyện muối xanh trước mà sẽ vội quay về Diên Châu, vì thế liền vượt lên trước đợi ngươi ở con đường phải đi qua.
Địch Thanh giật mình, buồn cười nói:
- Đống muối xanh đó mặc dù bán được ít tiền, nhưng đáng để ngươi phí công vậy không?
Chủng Thế Hành vỗ đùi, nhe răng đáp:
- Ngươi còn có chút thông minh, biết lão đợi ngươi còn có chuyện khác.
Địch Thanh nhìn lên trời xanh, dắt ngựa bước đi:
- Vừa đi vừa nói chuyện.
Hắn sớm đã nhìn ra Chủng Thế Hành mặc dù nhìn như con buôn nhưng lại là người có tâm, vì thế không từ chối tán gẫu với gã.
Chủng Thế Hành lê gót giầy đi theo Địch Thanh, nói ngay vào vấn đề:
- Tiểu tử… ta thấy ngươi rất có đầu óc, thực ra là có khiếu buôn bán.
Địch Thanh cười nói:
- Lẽ nào ngươi thật sự muốn cùng làm ăn với ta sao? Ngươi không sợ phải đền bù chết ngươi ư?
Chủng Thế Hành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sap-huyet/1902665/quyen-2-chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.