Bỗng dưng nhớ ra, trước đây trên trang bìa trong của đao phổ lộng hành từng trông thấy bốn câu do Lý Tồn Hiếu viết:
"Vị xuất sơn trung tiện uy danh,
thiên quân bách chiến ngã hoành hành.
Đả biến thiên hạ vô địch thủ,
bất phụ như lai chích phụ khanh!"
(Chưa rời núi trung ao ước uy danh,
Ngàn quân bách chiến ta hoành hành.
Đánh khắp thiên hạ không có đối thủ,
Không phụ Như Lai chỉ phụ khanh!)
Địch Thanh hơi chua xót trong lòng, trước đây khi hắn nhận lấy đao phổ, ý chí rất hăng hái, còn chưa hiểu được hàm ý sâu sa của câu nói đó, thế nhưng giờ hắn mang máng hiểu ra tâm tình của Lý Tồn Hiếu khi viết ra bốn câu này.
Lẽ nào Lý Tôn Hiếu cũng có tâm trạng giống như hắn hiện giờ.
Dù là ngàn quân bách chiến thì sao? Kể cả đánh khắp thiên hạ không có địch thù thì sao chứ?
Có đôi khi, đã bỏ lỡ cả cuộc đời!
Địch Thanh hắn không cầu uy danh, không cần hoành hành, không cầu bễ nghễ thiên hạ, chỉ mong người trong mộng liếc mắt một cái với mình thì cuộc đời này đã trọn vẹn rồi.
Năm tháng trôi đi quá nhanh, dù có nhớ được chuyện xưa thì cũng sao có thể quay về được khoảng thời gian đó?
Khóe mắt ươn ướt, gương mặt tuấn tú cứng đơ lại, Địch Thanh nhìn tượng Phật kia, Phật chủ cũng như đang nhìn hắn. Mãi sau, Địch Thanh mới nói tiếp:
- Địch Thanh biết sát nghiệt nặng nề, bản thân không có mặt mũi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sap-huyet/1902664/quyen-2-chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.