Địch Thanh nghe người nọ nói tới ba chữ Hương Ba Lạp, mặt không khỏi biến sắc. Người này thấy Địch Thanh tò mò như vậy thì thấy có chút kỳ lạ nhưng lại không nói ra ngoài miệng, vẻ mặt nghiêm nghị lại thêm chút thần bí nữa.
Địch Thanh thấy người kia không nói gì bèn hỏi:
- Ngươi có biết Hương Ba Lạp ở đâu không?
Người kia khẽ mỉm cười, chầm chậm ngồi xuống, hỏi:
- Vị ….huynh đài này, ta có thể ngồi xuống không?
Khóe mắt người này toàn là nếp nhăn, chòm râu cũng đã bạc trắng, xem ra tuổi tác cũng tầm bậc cha chú của Địch Thanh nhưng xưng hô lại vô cùng khách khí. Người này ngồi xuống, thấy những hình xăm trên khuôn mặt Địch Thanh thì sắc mặt bỗng thay đổi.
Địch Thanh nói:
- Đương nhiên có thể rồi. Tiên sinh…ngài thật sự biết Hương Ba Lạp đang ở đâu sao?
Lúc này, nước đã được mang lên, Địch Thanh rót đầy một chén rượu cho người này. Người này cũng không chút khách khí, cầm chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, tiếng nhấp lưỡi tọp tẹp, nước bọt bắn tung tóe, chẳng có chút thần sắc nào của một cao nhân cả. Ông nói lớn:
- Tiểu nhị, đem ra đây một thịt dê ngon với hai vò rượu nữa, rót đầy rượu vào hồ lô cho ta.
Lúc này Địch Thanh mới để ý tới cái hồ lô treo bên hông người này, nó cũng có màu bạc trắng như tóc người này vậy.
Tiểu nhị nhìn về hướng Địch Thanh, người kia không nhịn được nói:
- Có vị quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sap-huyet/1902641/quyen-2-chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.