Địch Thanh cũng không nghĩ nhiều, cũng không thèm quản, hắn vừa mới kêu thức ăn và rượu thì thấy có hai người đàn ông tiến vào. Người đàn ông bên trái có sắc mặt đồng đỏ, dáng vẻ đường đường. Người bên phải có bộ râu rậm rạp, lông mày thưa nhưng khó che dấu gian nan vất vả.
Địch Thanh liếc mắt, trong lòng nghĩ, chỉ có đất biên cương, mới có nhiều đàn ông tục tằn này. Nhìn trang phục của bọn họ thì hẳn là lính canh ở đây.
Hai người vừa mới ngồi xuống, người đàn ông mặt đồng đỏ liền vỗ bàn nói:
- Tiểu nhị! Mang hai cân rượu, nửa cân thịt dê lên trước, thêm mười cái bánh hấp.
Tiểu nhị cười nói với hán tử mặt đồng đỏ:
- Liêu đô đầu, hôm nay xui xẻo sao?
Sau đó y lại nói với hán tử râu quai nón:
- Cát đô đầu ổn chứ.
Địch Thanh thầm nghĩ:
- Tân Trại là trại nhỏ! Người thống lĩnh chính là Chỉ huy sứ, Phó Chỉ huy sứ, Đô đầu, phó đô đầu. Hai người này đều là Đô đầu của Tân Trại thì phải là thủ hạ của ta.
Liêu đô đầu mắng:
- Phí lời, ta xui xẻo sao có thể uống rượu? Mau dọn thức ăn lên, ta còn có việc.
Ánh mắt của hắn hơi liếc qua người Địch Thanh,thầm nghĩ người Tân Trại hắn quen nhiều, sao có nhân vật như vậy?
Địch Thanh đội mũ mềm, che mất hình xăm trên mặt. Hán tử mặt đồng đỏ thấy y phục của Địch Thanh rách rưới, bên eo giắt một thanh đao, khó che được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sap-huyet/1902640/quyen-2-chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.