Dạ Nguyệt Phi Thiên lạnh lùng nói:
- Ngươi đoán ra rồi, ta không cần phủ nhận. Nhưng chuyện ngươi không đoán ra, ta cũng sẽ không nói nhiều với ngươi.
Vương Khuê nhíu mày, quát:
- Nguyên nhân mà ngươi nói, chỉ là vẫn cố làm ra vẻ huyền bí. Trận chiến thung lũng Phi Long năm đó, ngươi đã thất bại trở về, lần này đến cũng chỉ là giẫm lên vết xe đổ. Nếu hai người các ngươi bó tay chịu trói, ta có thể tha không giết các ngươi.
Lời nói vừa ra, áng mây đã ngừng lại, rất lâu, toàn thân Dạ Nguyệt Phi Thiên căng ra, lập tức cười nói:
- Chỉ dựa vào ngươi sao? Gã mới vừa mỉm cười, thì đã lui lại phía sau. Lời nói còn chưa dứt, cây dù dài đột nhiên xuyên qua, đâm thẳng tới Triệu Trinh!
Chiêu này thật sự đánh ra bất ngờ, ai cũng cho rằng gã toàn lực muốn tấn công Vương Khuê, không ngờ gã vẫn muốn giết Triệu Trinh. Địch Thanh cả kinh, một tay ôm Triệu Trinh, lăn qua một bên, Vương Khuê biến sắc, bay người đánh tới cứu giá. Không ngờ Dạ Nguyệt Phi Thiên vừa đâm lại là hư chiêu, không phải đâm thật, bỗng nhiên đảo ngược thân người, đã đánh về phía Vương Khuê.
Thác Bạt Hành Nhạc gần như đồng thời phát động, một đao chém Vương Khuê. Dạ Nguyệt Phi Thiên và Thác Bạt Hành Nhạc hợp tác nhiều năm, ăn ý vô cùng. Vương Khuê mạnh nhất, loại trừ Vương Khuê trước, chỉ cần Vương Khuê chết, đám người còn lại nhỏ bé không đáng kể.
Bọn họ xem thường Vương Khuê, vốn chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sap-huyet/1902592/quyen-1-chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.