Chương trước
Chương sau
Dạ Nguyệt Phi Thiên lạnh lùng nói:

- Ngươi đoán ra rồi, ta không cần phủ nhận. Nhưng chuyện ngươi không đoán ra, ta cũng sẽ không nói nhiều với ngươi.

Vương Khuê nhíu mày, quát:

- Nguyên nhân mà ngươi nói, chỉ là vẫn cố làm ra vẻ huyền bí. Trận chiến thung lũng Phi Long năm đó, ngươi đã thất bại trở về, lần này đến cũng chỉ là giẫm lên vết xe đổ. Nếu hai người các ngươi bó tay chịu trói, ta có thể tha không giết các ngươi.

Lời nói vừa ra, áng mây đã ngừng lại, rất lâu, toàn thân Dạ Nguyệt Phi Thiên căng ra, lập tức cười nói:

- Chỉ dựa vào ngươi sao? Gã mới vừa mỉm cười, thì đã lui lại phía sau. Lời nói còn chưa dứt, cây dù dài đột nhiên xuyên qua, đâm thẳng tới Triệu Trinh!

Chiêu này thật sự đánh ra bất ngờ, ai cũng cho rằng gã toàn lực muốn tấn công Vương Khuê, không ngờ gã vẫn muốn giết Triệu Trinh. Địch Thanh cả kinh, một tay ôm Triệu Trinh, lăn qua một bên, Vương Khuê biến sắc, bay người đánh tới cứu giá. Không ngờ Dạ Nguyệt Phi Thiên vừa đâm lại là hư chiêu, không phải đâm thật, bỗng nhiên đảo ngược thân người, đã đánh về phía Vương Khuê.

Thác Bạt Hành Nhạc gần như đồng thời phát động, một đao chém Vương Khuê. Dạ Nguyệt Phi Thiên và Thác Bạt Hành Nhạc hợp tác nhiều năm, ăn ý vô cùng. Vương Khuê mạnh nhất, loại trừ Vương Khuê trước, chỉ cần Vương Khuê chết, đám người còn lại nhỏ bé không đáng kể.

Bọn họ xem thường Vương Khuê, vốn chưa bao giờ nghĩ rằng Vương Khuê thâm sâu khó lường như vậy, vừa tới huyền cung, thì bảy bảy tám tám vạch trần tất cả kế hoạch bọn họ. Cho nên Dạ Nguyệt Phi Thiên vừa ra tay thì đã dùng hết toàn lực, Thác Bạt Hành Nhạc vừa ra tay chính là tuyệt chiêu, hai người muốn trong vòng ba chiêu liên thủ kết liễu Vương Khuê!

Thác Bạt Hành Nhạc một đao chém xuống, lúc ánh đao chưa kịp tới người Vương Khuê, đột nhiên hóa thành sao lốm đốm đầy trời, cả phòng đầy hàn quang, ánh đao như tơ, sao có thể biến thành chấm chấm hàn quang? Ai cũng nghĩ không hiểu, người Vương Khuê lạc vào cảnh giới kỳ lạ, biến thành vô số mảnh sắt đánh về hướng y.

Thì ra đao của Thác Bạt Hành Nhạc chế tạo tinh diệu, cơ quan trùng trùng, không ngờ có thể chia có thể hợp! Chiêu này đánh ra thật sự ngoài dự liệu của Vương Khuê, làm y vội vàng không kịp chuẩn bị!

Dù của Dạ Nguyệt Phi Thiên cũng không thay đổi, đã như tia thiểm điện đâm tới cổ của Vương Khuê. Dạ Nguyệt Phi Thiên lấy dù làm thương, một dù đâm ra, nhanh không thể nói, không ngờ phát sau mà đến trước, hàn quang của thương đầy trời phóng tới trước đâm ra.

Địch Thanh đã biến sắc, bây giờ hắn mới biết liên thủ của Dạ Nguyệt Phi Thiên và Thác Bạt Hành Nhạc có nhiều lợi hại, nhiều đáng sợ! Hắn biết một chiêu này nếu đâm vào mình, mình chắc chắn phải chết.

Sắc mặt Vương Khuê cũng cực kỳ biến sắc, đã như người chết, y chỉ kịp lui lại phía sau một bước, nhưng một bước mãi mãi không đủ. Cho dù y lùi tới chân trời, tia tinh quang thiểm điện đó cũng theo y tới chân trời, không chết không ngừng.

Tinh quang tăng vọt, tinh quang đột nhiên tắt!

Tinh quang đột nhiên tắt, chỉ vì mãnh vỡ đầy trời đó đột nhiên biến mất không thấy. Một người giơ tay vứt ra một cây đuốc, tiện tay cởi áo khoác, chỉ vừa quấn, thì toàn bộ mãnh vỡ sát nhân đó đều bọc ở trong đó.

Địch Thanh đã nhìn căng mắt, sắc mặt Thác Bạt Hành Nhạc cực kỳ thay đổi. Hai người chỉ thấy Vương Khuê lùi sau một bước, thị vệ bên cạnh người lại tiến lên một bước.

Người tiến lên một bước đó, nghênh đón sát khí rải đầy trời, cởi bỏ áo khoác, hóa giải sát khí vô hình. Y bao lấy những mảnh vỡ đó rất tiện tay, tựa như tiện tay đập chết con bọ, rất là dễ dàng. Sau đó cổ tay y vừa chấn động, cắt trên mũi dù đó, cây dù dài vừa rung lên, đã đâm xéo qua, xẹt qua bên cạnh người đó, người đó mắt nháy cũng không nháy.

Người phá giải thế công đó, lúc này mới giơ tay nhận lấy cây đuốc, ngọn lửa nháy lên hai cái, chưa tắt! Hợp kích của Dạ Nguyệt Phi Thiên và Thác Bạt Hành Nhạc lợi hại như vậy, lại bị người đó tiện tay phá giải, người này là ai?

Lòng của Dạ Nguyệt Phi Thiên trầm xuống, gã vốn còn có sát chiêu chưa xuất ra. Nhưng thấy người đó ra tay như xử lý việc khó một cách dễ dàng, bỗng dưng nhớ tới một người. Không quan tâm phải tấn công lại, ngã lộn ra ngoài, nhẹ nhàng giống như bướm đậu trên cánh hoa.

Trong lòng Thác Bạt Hành Nhạc hơi căng thẳng, lại bị khí thế người đó ép, bước chân liên tục sai, hai tay vừa đánh ra, chỉ nghe thấy âm thanh khanh khách ken két như đậu nổ liên tiếp vang lên, giữa giây lát đó trên tay gã đã hiện ra một trường côn.

Địch Thanh chỉ nhìn thấy thân hình Thác Bạt Hành Nhạc hơi run lên. Bóng đen bên cạnh nặng nề, bóng đen đó hóa thành một đường khí đen tới tay Thác Bạt Hành Nhạc, trong nháy mắt xuất ra trường côn, không khỏi kinh ngạc trên đời này lại còn có loại bản lĩnh này.

Đầu côn rung lên, ong ong tác hưởng. Trường côn trong tay Thác Bạt Hành Nhạc lõm vào một tí, thần sắc khẩn trương, nhưng cuối cùng không có xuất chiêu, gã đã không thể nắm chắc.

Dạ Nguyệt Phi Thiên vừa rơi xuống đất, trong mắt đã lộ ra ý lo sợ hoài nghi, khàn giọng nói:

- Quách Tuân?

Thác Bạt Hành Nhạc vừa chấn động, không khỏi lùi lại một bước, tựa hồ cái tên Quách Tuân này có ma lực vô tận, khiến gã không thể không lùi.

Triệu Trinh bất ngờ vui mừng tới mức rơi lệ nói:

- Quách chỉ huy?

Địch Thanh kêu lên:

- Quách đại ca, là đại ca?

Người đó mỉm cười, tháo mũ mềm xuống, đứng thẳng người. Sau khi anh ta tới thạch thất vẫn cuối đầu, thoạt nhìn bình thường không kỳ lạ. Nhưng đứng thẳng người lên, bỏ mũ mềm, lại liếc nhìn khắp nơi, uy thế rất rõ ràng, người đó chính là Quách Tuân!

Quách Tuân vừa ra tay, thì đã ép lui hợp kích của hai đại tướng thủ hạ Nguyên Hạo, xử lý việc khó một cách dễ dàng!

Cuối cùng thì Dạ Nguyệt Phi Thiên cũng hiểu dũng khí của Vương Khuê là từ đâu mà có. Nhưng sao Quách Tuân lại đến thì Dạ Nguyệt Phi Thiên nghĩ không ra.

Quách Tuân cười mà ánh mắt lại sắc bén như dao, nói:

- Dạ Nguyệt Phi Thiên, cuối cùng chúng ta lại gặp nhau, mấy năm đã trôi qua rồi, đã mấy năm rồi…

Trong lời nói của anh ta có đôi chút thổn thức.

Ống tay áo của Dạ Nguyệt Phi Thiên không gió mà bay, chỉ cái dù dài vào Quách Tuân, chậm rãi nói:

- Hóa ra mọi việc đều là do ngươi sắp đặt, Vương Khuê chẳng qua chỉ là người truyền đạt tâm tư của ngươi mà thôi.

Quách Tuân thở dài một hơi, ít nhiều có chút mỏi mệt:

- Muốn tìm ra bộ mặt thật của các người thật không đơn giản. Cho nên ta mới mượn lời của Vương Khuê, thử xem những điều mà ta phân tích rốt cuộc là thế nào? Hay lắm, cuối cùng thì ta cũng đã có được câu trả lời rồi.

- Hóa ra kẻ thông minh chính là ngươi.

Trái tim của Dạ Nguyệt Phi Thiên đau đến phát run lên. Khi một người phát hiện ra mình từ một người thợ săn biến thành mồi săn, hầu như ai cũng có cảm giác như thế này.

Quách Tuân nói:

- Người thông minh không phải là ta, mà là Diệp Thần Bộ, phải không?

Lời này của anh ta là hỏi một người thị vệ khác đứng bên cạnh Triệu Trinh.

Người thị vệ đó thừa lúc Dạ Nguyệt Phi Thiên, Thác Bạt Hành Nhạc tập trung toàn bộ sự chú ý vào Vương Khuê, Quách Tuân, gã đã lẳng lặng không một tiếng động đến bên cạnh hộ vệ cho Triệu Trinh.

Dạ Nguyệt Phi Thiên lại thót tim một lần nữa, liếc xéo tên thị vệ đó, gằn từng tiếng một:

- Diệp Tri Thu?

Tên thị vệ không hề nhúc nhích, cho dù chớp lóe rợp trời thì cánh tay cầm đuốc vẫn giữ yên như được đúc bằng sắt.

Nhẹ nhàng gỡ mũ xuống, nhuệ khí của người đó hiển hiện mươi mươi, giống như một lưỡi gươm lạnh lẽo che chắn trước mặt Triệu Trinh:

- Dạ Nguyệt Phi Thiên, ngươi lừa ta một vố đau như thế, nên bất luận thế nào, ta cũng phải lừa lại ngươi một vố mới phải, đúng không?

Người đó chính là Kinh thành Danh bộ Diệp Tri Thu.

Dạ Nguyệt Phi Thiên đột nhiên phát hiện ra, mọi ưu thế của y đều biến mất, tay trắng hoàn toàn. Đáng ra lúc đầu y nên bắt Triệu Trinh làm con tin, như vậy mới có quân bài chưa lật, đảm bảo bất bại. Thế nhưng y quá kiêu ngạo, kiêu ngạo đến mức chỉ muốn giết chết Vương Khuê trước tiên, còn những chuyện khác đều không thèm để ý. Diệp Tri Thu liền thừa lúc y chủ quan khinh địch mà thay đổi cục diện.

Tâm trí Dạ Nguyệt Phi Thiên xoay như chong chóng, y nhìn Diệp Tri Thu lạnh lùng cười nói:

- Ta đã lừa gì ngươi?

Diệp Tri Thu chậm rãi nói:

- Năm xưa các ngươi cải trang thành Phật Di Lặc, ngồi vào vị trí của Tứ Đại Thiên Vương, mục đích là để gây rối mắt. Về sau, dùng một câu bằng tiếng Thổ Phiên của Phật Di Lặc, khiến ta chẳng quản ngàn dặm đến tận Thổ Phiên để điều tra cho ra sự thật.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.