Dạ Nguyệt Phi Thiên cũng không trả lời, nhưng thần sắc đã là thừa nhận.
Tinh thần Vương Khuê rung lên, nhìn Trì Quốc Thiên Vương nói:
- Nhưng thật sự người ép chúng ta rời đi, là một người giỏi dùng tiếng nhạc đuổi thú. Trong bát bộ mà Nguyên Hạo tạo, người của bộ Can Đạt Bà và bộ Khẩn Na La đều tinh thông nhạc lý. Nhưng nghe nói bộ Can Đạt Bà vốn là diệu nữ, người người có thể ca hay múa giỏi, ông đương nhiên không phải nữ nhân, do đó ông có thể chính là cao thủ của bộ Khẩn Na La_Thác Bạt Hành Nhạc!
Trì Quốc Thiên Vương mỉm cười nói:
- Nhưng ngươi quên rồi, trong bát bộ thật sự am hiểu đuổi thú là bộ Ma Hô La Già.
Vương Khuê lắc đầu nói:
- Bộ Ma Hô La Già quả thật tinh thông xua đuổi thú. bộ chủ Già Thiên Mãng của bộ Ma Hô La Già cũng là cao thủ xua đuổi thú hiếm thấy. Nhưng y đã chết ở thung lũng Phi Long!
Địch Thanh chấn động, nhớ tới trận chiến thung lũng Phi Long năm đó, không khỏi bừng bừng.
Vương Khuê kết luận:
- Gia Thiên Mãng vốn cải trang thành Quảng Mục Thiên Vương, nhưng bị Quách Tuân Quách đại ca công giết. Người chết không thể sống lại, ngươi tuyệt không phải Già Thiên Mãng.
Trì Quốc Thiên Vương chấn động, nhìn chằm chằm Vương Khuê, ánh mắt oán độc.
Vương Khuê hoàn toàn không thèm để ý, lại nói:
- Trận chiến thung lũng Phi Long năm đó, ba người Quách Tuân, Diệp Tri Thu, Địch Thanh công giết chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sap-huyet/1902591/quyen-1-chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.