Địch Thanh kinh ngạc nói: 
- Ta vẫn chưa biết nghĩa phụ của La công tử là ai nữa? 
La Đức Chính ngạo nghễ nói: 
- Nghĩa phụ ta họ La, hiện là Đông Đầu Cung Phụng quan. Khi ngươi bị hạ ngục để thẩm vấn cũng có gặp nghĩa phụ ta một lần. 
Địch Thanh cảm thấy hơi ớn lạnh, thầm nghĩ hóa ra La Đức Chính lại là con nuôi của La Sùng Huân, chả trách lại kiêu ngạo như thế. Cái tên đó và tên thái giám đáng chết Diêm Văn Ứng kia cũng đáng ghét chẳng kém gì nhau. Thái giám không sinh được con, nhưng lại cần có người nối dõi tông đường, vì thế mới nhận con nuôi. Mà chỉ cần là người dính dáng bên cạnh thái hậu đều là những thứ chẳng ra gì. 
La Đức Chính thấy Địch Thanh không nói gì, nghĩ là đã ép được hắn, liền đắc ý cười nói: 
- Địch quan nhân! Đã nhớ ra nghĩa phụ của ta là ai chưa? 
Địch Thanh cười nói: 
- Hóa ra các hạ là nghĩa tử của Đầu Đông Cung Phụng La đại nhân, chả trách nhìn thấy quen mặt. Các hạ được thừa kế nghiệp cha, thật sự là đáng mừng. 
Địch Thanh nói như vậy, đương nhiên là châm chọc La Đức Chính cũng là thái giám. Dương Vũ Thường nghe xong thì hơi đỏ mặt mà cảm thấy buồn cười. 
La Đức Chính giận tím mặt, vỗ án quát, nói: 
- Ngươi nói cái gì? 
Địch Thanh tỏ vẻ kinh ngạc nói: 
- La công tử! Ta có nói sai gì không? Các hạ chính là lá ngọc cành vàng, một đấng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sap-huyet/1902563/quyen-1-chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.