Chương trước
Chương sau
Địch Thanh ra vẻ tiếc hận nói:

- Thật ra ta không quên. Hôm nay Thánh Thượng mời ta hỗ trợ, muốn ta cân nhắc vài người. Ta đang chuẩn bị ghi tên các ngươi báo lên. Đáng tiếc nha…Có người không thích a dua nịnh hót, thầm nghĩ thăng chức bằng bản lĩnh. Như vậy đi, ta thấy người này có vẻ tự tin, thì đành phải xóa tên đỡ mang tiếng làm nhục cả đời anh minh của anh ta.

Trương Ngọc vội hỏi:

- Thánh Thượng quả thật là vị quân vương thánh minh, thiên hạ ca tụng, Trương Ngọc ta cũng từ đáy lòng bội phục. Địch Thanh, việc ngươi nói có phải là thực?

Địch Thanh cười ha hả. Đem chuyện hôm nay nói qua loa mơ hồ. Lược bớt đi chuyện Triệu Trinh đi Trúc Ca lâu.

Trương Ngọc tấm tắc kêu kỳ lạ. Trong lúc nhất thời không rõ ràng lắm, chỉ nghĩ rằng Địch Thanh may mắn.

Lý Vũ Hanh nhát gan nói:

- Địch Thanh, có phải ngươi trong cung đắc tội Thánh Thượng, người chuẩn bị tru di cửu tộc ngươi, mới bảo ngươi ghi tên bằng hữu nộp lên…

Địch Thanh cười khổ nói:

- Nếu không ta xóa bỏ tên của ngươi, không báo lên triều đình?

Lý Vũ Hanh cân nhắc một lúc, rốt cục nói:

- Không cần, chúng đã không phải đã nói, có nạn cùng chịu sao?

Địch Thanh lại cười. Nghĩ muốn nói cho Dương Vũ Thường tin vui này, liền cáo từ rời đi. Ra quân doanh, Địch Thanh thầm nghĩ : “Trên danh sách chỉ có hai người Trương Ngọc, Lý Vũ Hanh có vẻ hơi ít. Còn có ai đầy nghĩa khí để đề bạt đây? Quách đại ca đương nhiên không cần. Huynh ấy vốn ở Tiền Điện”. Đang suy nghĩ, không cẩn thận suýt nữa đâm vào người khác. Ngẩng đầu nhìn lên, kinh ngạc nói:

- Quách đại ca, sao lại là huynh?

Quách Tuân không nghĩ tới lại gặp Địch Thanh ở đây. Nhìn Địch Thanh lộ vẻ ngạc nhiên, cười nói:

- Sao ngươi lại quen biết Hoàng thượng?

Địch Thanh cười nói:

- Quách đại ca, nói ra rất dài dòng. Nhưng nếu nói đơn giản…

Ngắm nhìn xung quanh, giảm thấp thanh âm nói:

- Thánh Thượng chính là Thánh công tử.

Quách Tuân bừng tỉnh đại ngộ, lẩm bẩm nói:

- Thì ra là thế. Ngươi đắc tội Thái hậu, cứu Thánh Thượng, trách không được…

Y muốn nói lại thôi, lòng vòng hỏi:

- Ngươi vừa rồi đang suy nghĩ cái gì?

Địch Thanh kể lại chuyện gặp Triệu Trinh, đột nhiên hưng phấn nói:

- Quách đại ca, huynh kiến thức sâu rộng, lại quen biết rộng rãi, không bằng huynh đề cử vài người a.

Quách Tuân trầm ngâm, chậm rãi nói:

- Ngươi nói Thánh Thượng muốn đề bạt một số người vào Ban Trực?

- Đúng vậy, cơ hội khó được a! Đệ cũng không biết vận khí sao lại tốt vậy.

Trong lòng nghĩ, chẳng lẽ vận khí do Vũ Thường mang đến.

Quách Tuân thầm nghĩ, Thánh Thượng muốn tuyển người thân cận bên mình, chẳng lẽ đối với Thái hậu đã có ý cảnh giác? Sau một lúc lâu mới nói:

- Địch Thanh, chuyện này có lẽ không chỉ đơn giản như vậy.

Địch Thanh thu lại vẻ tươi cười, thở dài nói:

- Đệ biết. Gần đây Thái hậu nghĩ muốn đăng cơ, Thánh Thương lại lo lắng. Vừa lo lắng Thái hậu đoạt đế vị, lại cảm thấy trong cung không an toàn. Nên muốn tuyển thêm người bảo vệ mình. Đệ thấy Hoàng thượng cũng thật đáng thương. Quách đại ca, đệ biết huynh muốn khuyên đệ suy nghĩ kỹ càng. Nhưng phú quý chỉ có thể kiếm từ trong gian khổ. Những người như đệ, còn có gì phải e dè? Hơn nữa, hiện tại ai cũng không rõ tâm tư của Thái hậu. Có lẽ Thái hậu không có ý đoạt ngôi vị Hoàng đế của nhi tử đâu.

Quách Tuân lẳng lặng nghe, thật lâu sau mới vỗ vai Địch Thanh:

- Ngươi nói đúng, vậy đi làm đi.

Trầm ngâm một lát lại nói:

- Kiêu Võ quân Vương Khuê võ công cao cường. Lý Giản làm việc lão luyện. Phủng Nhật quân Vũ Anh, ý chí rộng lớn. Thiên Võ quân Chu Quan Dũng võ dũng vô song. Long Vệ quân Tang Dịch rất có nhuệ khí…

Quách Tuân chậm rãi nói xong. Y đối với tầng thấp nhất trong cấm quân có vẻ rất quen thuộc.

Địch Thanh thầm nghĩ, Quách đại ca so với mình tinh tế hơn nhiều. Nhớ rõ được nhiều người như vậy. Quách Tuân nói ra hơn mười cấm vệ, lại nói:

- Kỳ thật, những người này đều giống ngươi. Tuy có hùng tâm, nhưng có xuất thân không tốt, rất khó thăng chức. Ta luôn luôn để ý quan sát, cảm thấy những người này có thể đảm đương việc lớn. Khó có được cơ hội này, ngươi đem tên của bọn họ đều báo lên đi.

Địch Thanh liên tục gật đầu nói:

- Quách đại ca, huynh còn nghĩ ra ai nữa không?

Quách Tuân cười nói:

- Một lần đề bạt những người này nhập Ban Trực, đã là chuyện hiếm có trong triều. Ngươi còn muốn đề bạt bao nhiêu người đây? Để ta nghĩ thêm rồi ngày mai sẽ đưa ngươi danh sách.

Địch Thanh gật đầu nói:

- Vậy vất vả Quách đại ca rồi. Đệ còn có việc, cáo từ trước.

Quách Tuân gật gật đầu, nhình Địch Thanh đi xa, than nhẹ một tiếng, lẩm bẩm nói:

- Mai Tuyết, ta rất xin lỗi vợ chồng ngươi. Hôm nay nhìn thấy Địch Thanh vui vẻ, ta cũng rất vui vẻ. Chỉ hy vọng vợ chồng ngươi trên trời có linh thiêng phù hộ, giúp Địch Thanh từ nay có thể thuận buồm xuôi gió.

Y xoay người bước đi. Gió mạnh thổi ngược, cuộn tròn từng đám lá cây, ảnh người lay động, vô cùng tiêu điều.

Mặt trời đã lặn, nhưng trăng non vẫn chưa mọc.

Khi Địch Thanh đi ngang qua mấy cái cửa hàng trên con phố, nhớ lại Dương Vũ Thường từng nói rất thích ăn cua, liền tiện tay mua mấy con của to, dùng giấy dầu gói lại rồi ôm trong lòng. Sau khi đến Dương gia, Địch Thanh do dự một chút mới đi tới trước cổng, gõ gõ vài cái. Viên quản gia đi ra mở cửa, cười gượng gạo nói:

- Địch quan gia tới đây có chuyện gì không?

Địch Thanh biết tên quản gia này họ Điêu, là loại nham hiểm giống như Dương Niệm Ân.

Địch Thanh nói:

- Không biết Vũ Thường có ở nhà không?

Điêu quản gia nói:

- Tiểu thư có nhà, nhưng lão gia đã dặn, nếu Đich quan nhân vẫn chưa lấy được giấy chứng nhận về, sau này đừng nên cố nữa. Tuy nhiên, hôm nay lão gia đang mở tiệc chiêu đãi La công tử, nếu Địch quan nhân muốn thì tuy không được gặp Vũ Thường tiểu thư, cũng có thể uống chung vài chén.

Địch Thanh tức giận, vốn định phất tay áo rời đi, nhưng nghĩ lại liền mỉm cười nói:

- Hiếm khi có được cơ hội tốt như vậy, ta phải tận dụng cơ hội này mời Dương lão trượng và La công tử vài chén mới được.

Điêu quản gia không ngờ Địch Thanh lại làm thế, nhưng đã chót nói rồi, cũng ngại từ chối, đành lẩm bẩm

- Đúng là đồ mặt dày, chưa bao giờ gặp ai mặt dày đến thế.

Địch Thanh nói:

- Điêu quả gia nói ai cơ? Ôi! Da mặt tại hạ mỏng lắm ah. Nếu ngươi không có lời mời, ta cũng ngại không đến đâu.

Điêu quả gia nghe thấy vậy cũng không biết nói gì hơn.

Địch Thanh và Điêu quản gia vào trong phòng, thấy yến tiệc đã bày sẵn, chỉ có Dương Niệm Ân và La Đức Chính đang ngồi. Dương Niệm Ân nhìn thấy Điêu quản gia đưa Địch Thanh tới, không khỏi nhíu mày. Lão thầm nghĩ đã dặn trước rồi, nếu có thể không cho hắn vào trong phủ được thì đừng có cho vào, đằng này lại dẫn hắn tới đây.

Địch Thanh chủ động trước, chắp tay cười nói:

- Ai da! Dương lão trượng! La công tử! Được mời không bằng tình cờ gặp mặt. Mấy khi lại được Điêu quả gia khách khí. Tại hạ không mời mà tới, kính xin đừng trách.

Hôm nay, La Đức Chính tới đây là đã lấy được giấy chứng nhận. Y thầm nghĩ Địch Thanh tới thật đúng lúc. Y định làm hắn ngượng một phen liền ra vẻ phóng khoáng nói:

- Địch quan nhân tới đây, tại hạ rất hoan nghênh. Chỉ tiếc là hôm nay Dương cô nương không được khỏe, để cho Địch quan nhân mất công quay về rồi.

Địch Thanh biết La Đức Chính đang cười nhạo mình không làm được chuyện chính nên mới mỉa mai như thế. Bất chợt, bên ngoài có người nói:

- Địch Thanh! Ngươi đã tới?

Trong giọng nói mỏng manh dễ vỡ ấy tràn ngập niềm vui sướng, đó chính là Dương Vũ Thường.

Địch Thanh mừng rỡ vội vàng lên tiếng:

- Vũ Thường! Sao nàng lại ra đây? Nghe nói nàng không được khỏe, ta còn đang định mời Vương thần y tới xem bệnh cho nàng đây.

Dương Vũ Thường nở nụ cười duyên dáng mà nói:

- Cũng không có gì, chỉ là hơi mệt mỏi một chút nên không muốn gặp người lạ thôi.

Người lạ mà nàng nói là muốn ám chỉ tới La Đức Chính, điều này không cần nói cũng biết.

Sắc mặt La Đức Chính thể hiện rõ sự không hài lòng. Dương Niệm Ân vội hỏi:

- La công tử! Uống rượu, uống rượu nào.

Dương Vũ Thường tới ngồi bên cạnh Địch Thanh, nhẹ nhàng nói:

- Địch Thanh! Hôm nay mọi việc của ngươi đều thuận lợi chứ?

Địch Thanh nói:

- Cũng không có việc gì, chỉ đi vòng quanh đại nội vài vòng là xong ấy mà.

Dương Vũ Thường mỉm cười:

- Ta vẫn chưa có cơ hội đi vào đại nội. Nghe nói nơi đó nguy nga lộng lẫy lắm đúng không.

Địch Thanh nói:

- Ta lại thấy, cây hoa mai ngoài ngõ kia còn đẹp hơn nhiều.

Dương Vũ Thường biết ý của Địch Thanh là ở đâu có nàng, ở đó chính là hoàng cung. Nàng cảm thấy vui lắm, liền cúi đầu xuống.

La Đức Chính không hiểu ý nghĩa, châm chọc nói:

- Cây hoa mai trong ngõ ư? Địch quan nhân, lần đầu tiên ngươi vào đại nội, đã được gặp Thánh thượng chưa? Tại hạ bất tài, cũng có vinh dự được nhìn thấy thánh thượng một lần, Đương nhiên, người có bản lĩnh mới có cơ hội được gặp thánh thượng.

Dương Niệm Ân tỏ vẻ hâm mộ nói:

- Nghĩ mà xem thiên tử là bậc cửu ngũ chí tôn, người thường sao có thể gặp được?

Nghe nói nghĩa phụ của La công tử không những thường xuyên được gặp thiên tử, mà còn là người tâm phúc số một bên cạnh thái hậu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.