Địch Thanh nhìn cây mai đỏ, đột nhiên nhớ tới tám chữ "Vị kiến quân tử, ưu tâm xung xung". Dù cho cả đời phiêu dạt nơi chân trời góc bể, hắn cũng không thể nào quên đã từng gặp được nàng ở Biện Kinh, mặc dù ngay cả tên nàng hắn vẫn chưa biết. Nhưng nàng thì sao? Nhiều năm sau, nàng có còn nhớ hay nàng sẽ quên! Địch Thanh nghĩ tới đây, trong lòng lại cảm thấy chua xót, ngẩn ngơ nhìn cây mai đỏ đến thẫn thờ.
Đúng lúc này, ngoài quán rượu có mấy người đi vào, lớn tiếng nói:
- Tiểu nhị, mang đến cho chúng ta mấy chén rượu làm ấm người đi.
Địch Thanh liếc nhìn qua, thấy đám người Lệ Chiến, Tống Thập Ngũ đang đi vào. Đám Lệ Chiến đều là người của Kiêu Kỵ Quân, cũng chính là thuộc hạ của Hạ Tùy. Lúc vây công Tào phủ, bọn chúng đều ở bên ngoài phủ. Địch Thanh nhìn thấy bọn chúng thì cảm thấy chán ghét nên quay đầu sang chỗ khác. Đám Lệ Chiến cũng không phát hiện ra Địch Thanh, chúng ngồi xuống rồi chụm đầu nói chuyện, Tống Thập Ngũ nói:
- Tranh thủ đang lúc rãnh rỗi, các vị huynh đệ mau mau làm một vài chén, lát nữa còn phải đi tuần đấy.
Lệ Chiến nói:
- Gấp làm gì? Trong ngoài kinh thành đều có hơn chục vạn cấm quân đóng giữ, chúng ta chỉ canh giữ ngoài thành. Ngươi yên tâm đi, không xảy ra sai sót gì đâu.
Cao Đại Danh đắc ý nói:
- Cho dù có xảy ra sai sót thì sao chứ? Hôm qua chúng ta đã vất vả cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sap-huyet/1902542/quyen-1-chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.