Địch Thanh khó hiểu hỏi:
- Ta gọi ngươi là huynh đài, có gì không ổn sao?
Người thanh niên cười ha hả, rất vui vẻ nói:
- Thú vị, thú vị! Lại có người gọi ta là huynh đài? Tốt lắm, tốt lắm! Ta biết ngươi, ngươi chắc chắn là tên cấm quân lần trước ở bên ngoài Tây Hoa môn, ngươi tên là gì vậy?
Địch Thanh nghệch mặt ra, không hiểu thú vị cái nỗi gì, ngờ vực trả lời:
- Tại hạ Địch Thanh! Không biết cao danh quý tánh của công tử là gì?
Người thanh niên do dự một chút mới nói:
- Ta họ ... Thượng, tên chỉ có một chữ Thánh, ngươi gọi ta là Thánh công tử được rồi. Địch Thanh, ta muốn nhờ ngươi giúp một việc.
Địch Thanh thấy gã nói năng ngay thẳng, cũng vui vẻ đáp:
- Công tử cứ nói, nếu ta có thể giúp được, sẽ cố gắng hết sức.
Người mập trắng kia thấy công tử mình vậy mà lại có thể nói chuyện vui vẻ cùng với Địch Thanh, không khỏi mở to mắt, kinh ngạc cứ như thể lão trông thấy quỷ vậy. Địch Thanh nhìn vẻ mặt kì quái của người mập mạp kia, nhưng hắn không hơi đâu mà nghĩ nhiều.
Thượng công tử đột nhiên đỏ mặt xuống, nhăn nhó nói:
- Thật ra ... Ta muốn ... Ta muốn...
Hắn nghĩ nửa ngày nhưng vẫn không diễn đạt được điều muốn nói. Địch Thanh thấy thế, ngạc nhiên hỏi:
- Cho dù ngươi muốn cướp của giết người, cũng không cần phải khó xử như vậy chứ?
Thượng Thánh lại càng hoảng sợ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sap-huyet/1902510/quyen-1-chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.