Khi Địch Thanh thấy dải lụa đỏ này động đậy thì càng kinh hãi không hiểu gì, không biết nó rốt cuộc là vật gì, vì sao bỗng dưng lại xuất hiện vô duyên cớ? Hắn không la hét, mà cũng quên mất la hét, chỉ nhìn chằm chằm dải lụa đỏ kia, thấy trên mặt nó có ánh sáng di động, lại qua chốc lát, dải lụa đỏ vừa di chuyển đã bay về phía hắn, Địch Thanh mặc dù không muốn hét, nhưng không còn nhịn được nữa phát ra tiếng rống động trời.
Không phải dải lụa đỏ, mà là con rồng!
Con rồng khổng lồ màu đỏ thẫm.
Dải lụa đỏ biến thành rồng lớn, ngay lúc Địch Thanh thét lên sợ hãi thì nó nhào tới trước người Địch Thanh. Địch Thanh nhảy bật dậy, vội vàng lui về phía sau, nhưng quên mất phía sau chính là tường, Phanh một tiếng đụng vào vách tường, nóc nhà rung động, sống lưng đau buốt. Ngay sau đó trong đầu Địch Thanh “ầm” một tiếng, chỉ thấy con rồng đỏ này đã chui vào bên trong cơ thể hắn rồi đột nhiên tan biến. Ánh sáng mặt trời trong phòng vẫn như cũ, cái bàn cái giường vẫn như cũ nhưng cả người Địch Thanh đã mồ hôi đầm đìa, mí mắt bên trái càng không ngừng giật giật.
Qua một lúc lâu, Địch Thanh phục hồi tinh thần lại, trong lòng gào lên: “Không phải mộng, không phải nằm mơ, ta còn tỉnh táo.”
Lúc này hắn mới phát hiện mình đang đứng ở trên giường liền chậm rãi ngồi xuống, cảm thấy khát nước vô cùng, vội đi tới lấy một tách trà ở trên mặt bàn, chỗ đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sap-huyet/1902509/quyen-1-chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.