Đỗ Minh Nhật:"Đi tắm."
Ngu Tinh Hà:"!"
Lại tắm!
Không hiểu sao cậu lại có ác cảm với hai từ này đến vậy.
Cậu nhớ ra rồi,kí ức hôm ấy lại ùa về,bộ dạng xấu hổ của cậu lúc đó rất rõ ràng.
Chưa kịp phản ứng thì đã bị Đỗ Minh Nhật kéo đi.
"Khoan!Định làm gì vậy?"Ngu Tinh Hà vội vã nói.
Đỗ Minh Nhật:"Chứ gì nữa?"
"Tắm chung đó.",nói rồi lại cười.
Cậu nhóc nói đó như là điều hiển nhiên.
Ngu Tinh Hà:"Nhưng mà tôi không có quần áo để thay!"
Cậu nhóc không trả lời,chỉ quay đầu nhìn cậu rồi tiếp tục cười.
Không hiểu sao trong mắt Ngu Tinh Hà nụ cười đó lại trở nên quái dị như vậy.
"Chẳng lẽ nào...!",cậu gượng cười.
Trên mặt cậu xuất hiện một vết nứt lớn.
Thằng nhóc đó lại định bắt mình mặt mấy bộ đồ ngủ kia đây chứ!,trong lòng Ngu Tinh Hà hỗn loạn.
Đỗ Minh Nhật phì cười,"Anh nghĩ gì thế?Anh yên tâm quần áo của anh tôi đã chuẩn bị trước rồi."
Ngu Tinh Hà:"?"
Nói rồi người giúp việc ban sáng xuất hiện từ đằng sau cậu,bà ấy không phát ra bất cứ tiếng động nào nên khi lại gần nhất thời làm Ngu Tinh Hà bị dọa sợ.
Hơn nửa cái hồn muốn lìa khỏi thân xác này.
Người hầu cầm trên tay bộ quần áo mới,đưa cho cậu.
Cảnh tượng này có chút quen mắt.
Thật sự không biết Đỗ Minh Nhật chuẩn bị từ lúc nào nhưng tình cảnh này thật giống phân cảnh trong mấy bộ bá tổng,hô một tiếng là gọi được cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-troi-cat-len-tieng-long/2852102/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.