Ngu Tinh Hà vừa đi vừa nghĩ, nếu có giáo viên ở đây thì có lẽ nơi này là trường học,cậu cũng đang mặc đồng phục học sinh nữa.
Khắp hành lang là các lớp học, cậu tùy tiện nhìn vào bên trong, không có ai cả, nhưng tiếng giáo viên giảng bài vẫn vang lên, học sinh thì cười nói.
Hoài niệm thật!
Nhưng chẳng phải đang giờ ra chơi hay sao?
Sao lại có tiếng giảng bài.
Ngu Tinh Hà bắt đầu suy đoán, nhìn kiến trúc của ngôi trường này thì có lẽ đây là trường tiểu học của cậu, nhưng bản thân Ngu Tinh Hà lại không có quá nhiều kí ức hồi còn tiểu học, hay đúng hơn là cả khoảng thời gian cậu còn bé, thực ra những chuyện ở hiện tại cậu còn quên lên quên xuống thì muốn nhớ những chuyện của 10 năm trước là điều không thể.
Đến cả giáo viên từng dạy mình cậu còn không nhớ được một ai, có điều tại sao thầy Nam Thiện lại có mặt ở đây.
Có một vài học sinh lướt qua, bọn họ cúi chào rồi rời đi, đằng sau còn vang lên tiếng cười nói.
Ngu Tinh Hà nhận ra rồi, có lẽ cậu đang ở trong một giấc mơ.
Thật vậy, không gian này được tái hiện dựa trên kí ức sẵn có của cậu, những sự kiện bị đỏa lộn và không trùng khớp như đang giờ ra chơi mà vẫn có rất nhiều phòng học có giáo viên giảng bài vì kí ức của cậu, nó không hề chính xác.
Kì lạ thật, bản thân Ngu Tinh Hà không thể nhớ lấy dù chỉ một mảnh kí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-troi-cat-len-tieng-long/2852061/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.