Phòng học của bọn họ nằm ở tầng ba, Thẩm Hòe Tự chạy xuống lầu hai đã nhìn thấy bóng dáng Kỷ Xuân Sơn đi phía trước.
"Kỷ Xuân Sơn!"
Từ sau ngày xuống núi, đây là lần đầu tiên Thẩm Hòe Tự bắt chuyện với Kỷ Xuân Sơn, còn gọi cả họ tên hắn.
Kỷ Xuân Sơn vừa bước xuống bậc thang cuối cùng, nghe tiếng quay đầu lại.
Từ sau ngày xuống núi, đây là lần đầu tiên hai người đối diện.
"Cậu chờ ——" Thẩm Hòe Tự gộp ba bước thành hai, giẫm hụt một cái nên lảo đảo sắp sửa té ngã. Xung quanh lập tức vang lên từng tiếng xuýt xoa.
Người phía trước lại thở ra một hơi thật dài.
"Chân bị thương rất dễ tái phát, cậu không cần mắt cá của mình nữa à?" Kỷ Xuân Sơn buông cánh tay ra, nhìn xuống chân anh hỏi, "Có bị trật chân nữa không?"
Thẩm Hòe Tự vặn vặn cổ chân phải mấy cái, không thấy có gì đáng ngại liền thành thật đáp: "Không có."
Kỷ Xuân Sơn xoay người tiếp tục bước về phía trước.
Thẩm Hòe Tự đi bên cạnh hắn lẩm bẩm: "Kỷ Xuân Sơn, đại sư kia nói thật đấy."
Kỷ Xuân Sơn nghi hoặc nhìn anh, hoài nghi thứ bị hỏng không phải mắt cá chân người này, mà là đầu óc.
"Mọi chuyện nghe theo bản tâm, sẽ gặp dữ hóa lành." Thẩm Hòe Tự cứ như vừa phát hiện ra thế giới mới, nở nụ cười ngây ngô, "Đại sư nói đúng lắm."
Kỷ Xuân Sơn thấy anh bắt đầu có dấu hiệu phát bệnh, vội vàng tăng tốc đi nhanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-roi/2814595/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.