=============
Đơn phương cảm động... sao?
Thẩm Hòe Tự cúi đầu ngơ ngẩn nhìn bàn trà.
Triệu Văn Nhân đi đến huyền quan nhặt đồ vừa mua đem vào phòng bếp, qua vài phút lại từ trong bếp đi ra huyền quan.
Thẩm Hòe Tự nghe thấy tiếng bà đổi giày liền quay đầu nhìn: "Mẹ, mẹ phải đi rồi sao?"
"Thế nào, còn muốn giữ mẹ lại làm cơm trưa cho hai đứa cùng ăn à?" Triệu Văn Nhân thản nhiên thả dép lê vào lại tủ giày, khép cửa tủ.
Thẩm Hòe Tự đi đến bên cạnh bà nhỏ giọng: "Mẹ ở lại ăn cơm đi, con kêu anh ấy về rồi."
Triệu Văn Nhân liếc nhìn vật còn đặt trên tủ huyền quan, hỏi anh: "Con đổi xe từ bao giờ đấy?"
"Xe?" Thẩm Hòe Tự không hiểu gì cả, "Con không có đổi xe."
Bà lắc đầu bật cười vươn tay đẩy cửa, trước khi bước ra còn nhắc nhở một câu: "Nhớ tranh thủ ăn cháo lúc còn nóng."
Cánh cửa phát ra một tiếng vang trầm đục, Thẩm Hòe Tự chậm chạp nhìn về vị trí bà vừa nhìn lúc nãy.
*
Cành lá sum suê che khuất cái nắng gắt giữa hè, trong lùm cây thi thoảng phát ra vài tiếng côn trùng kêu vang ngắn ngủi. Kỷ Xuân Sơn đứng ngay tại vị trí lần trước từng cùng Thẩm Hòe Tự "ngắm hoa", ngửa đầu nhìn lên tán lá xanh biếc đơn điệu.
Gió nhẹ phất qua thổi tán lá kêu xào xạc.
Mười ba năm trước, hắn từng đứng dưới gốc một cây hòe gai khác đợi suốt ba tiếng đồng hồ. Đó là một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-roi/2814453/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.