Gia tài của nhà mợ hai được đâu đó khoảng chừng vài mẫu đất, mấy mẫu sau nhà được ông Trực dùng để canh tác lúa, còn một mẫu đất nhỏ kế bên để dành trồng thêm ít rau củ. Bấy nhiêu đây cũng không gọi là nhiều, nhưng nhìn chung vẫn vừa đủ để một gia đình bình dân trang trải qua năm tháng.
Tôi theo cậu ba đi dạo quanh bờ đê, nhìn thấy đàn cò trắng nhấp nhô trên bông lúa đã điểm vàng, thấy cả rặng dừa nước lấp ló đằng xa, chở che cho cái xóm nghèo dường như đang bị bỏ quên. Tôi luôn thích những buổi trưa hè như thế, thả một nửa hồn mình trên bờ đê lộng gió, nửa còn lại thì lửng lơ trên những đám mây, để được bay lượn thoải mái như cánh chim kia.
Tôi ngồi bệt xuống gò đất gần đó, hướng mắt về phía cánh đồng, hai chân duỗi thẳng, tay thì phẩy phẩy cái nón lá làm duyên. Dưới bóng râm mát mẻ như thế này, giá mà có thêm chiếc võng đung đưa thì còn gì bằng nữa.
"Lâu lắm rồi tui mới được thấy... bóng dáng Sương của ngày xưa." Cậu Hiển ngồi xuống bên cạnh tôi, chút nữa là tôi quên mất sự hiện diện của cậu ở ngay đây.
"Bộ... tui khác xưa nhiều lắm hả chú ba?"
"Khác chứ. Sương đẹp hơn, áo quần tươm tất hơn, dũng cảm hơn, nhưng cũng xa cách hơn."
Tôi hỏi cậu có phải hồi xưa tôi xấu lắm không, cậu bảo rằng không. Từ khi còn là cô gái quê chân lấm tay bùn, hay khi tôi trở thành mợ hai lụa là gấm nhung của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-mo-khong-ve-tham-cau-hai/3420802/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.