Tôi thoải mái khoác tay người mà từ bây giờ tôi phải gọi là cha vào nhà. Nhà của mợ hai Sương nằm ngay cuối đường, đó chỉ là một ngôi nhà bình thường giống như bao ngôi nhà miền Tây Nam Bộ khác, mái lợp bằng lá dừa nước, trước sân có thêm bụi tầm vông và mấy hàng dây leo. Nếu như nhà cổ Huỳnh Khởi được cất bằng các loại gỗ quý kết hợp với bê tông cốt thép, mái lợp ngói trông sang trọng và bề thế bao nhiêu... thì nhà của mợ Sương lại đơn sơ bấy nhiêu.
Tôi đứng trước hàng ba, hít một hơi thật sâu để quan sát mọi ngóc ngách trong ngôi nhà này. Nội thất cũng chẳng có gì đáng để kể, chỉ có mỗi cái bàn gỗ hình chữ nhật đặt ở giữa nhà, trong cùng là cái bàn thờ nhỏ chưa cháy hết nhang, khói bay nghi ngút. Đến tận bây giờ tôi vẫn luôn thắc mắc, con gái của gia đình nông dân nghèo như mợ Sương, làm sao có thể dễ dàng gả vào nhà họ Huỳnh như vậy?
"Qua đốt nhang cho má bây đi, còn đứng đây mần chi nữa."
Sau câu nhắc nhở của ông Trực, tôi rón rén theo sau cậu ba tới chỗ bàn thờ, thay mợ hai đốt cho má nén nhang. Trước khi cắm nhang vào lư hương, tôi còn thành khẩn cầu xin bà ấy phù hộ cho tôi sớm qua khỏi kiếp nạn này. Tôi đang nghĩ nếu như phát hiện tôi không phải là con gái của bà ấy, liệu bà có hiện về bẻ gãy chân tôi không nhỉ? Nghe qua đã thấy lạnh cả sống lưng.
"Tui còn tưởng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-mo-khong-ve-tham-cau-hai/3420801/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.