Bởi vì tôi không sống trong thời đại này, càng không phải là mợ hai Sương, nên có nhiều góc khuất mà mãi mãi tôi không thể nào hiểu được. Tự nhiên chỉ ước mình có siêu năng lực nhớ hết quá khứ (của người khác) thì hay biết mấy.
"Chuyện gì mà mới mở mắt ra đã om sòm hết vậy?"
Một người đàn ông dáng vóc cao ráo từ trong nhà bước ra, tay mang theo chiếc quạt nan phe phẩy. Trong phút chốc, tôi đoán ra đây là phú ông nên đã khôn khéo cất tiếng chào.
"Cha uống nước đi cha." Cô Cẩm Tú với lấy ấm trà trên bàn, nhanh tay rót vào ly cho phú ông.
"Sẵn lúc ở đây đang đông đủ thì tui cũng nói luôn, con vợ thằng hai từ rày đã là dâu của cái nhà này, tuy là mợ hai nhưng phải có bổn phận lo cơm bưng nước rót, không được lười biếng hay ỷ lại."
Bà hai điềm tĩnh nói một câu mà tôi có thể mất ngủ cả tháng trời. Thôi thế là hết rồi, vậy mà trước đó tôi vẫn còn nghĩ mặc dù sống trong đống drama nhưng mỗi ngày đều được ăn sung mặc sướng, có kẻ hầu người hạ, chăn ấm nệm êm...
"Bà nói vậy nghe sao được, dù gì nó cũng là vợ của thằng hai, để người ngoài nhìn thấy thì tui biết ăn nói làm sao." Ông Huỳnh Khởi đặt ly trà xuống bàn, khuôn mặt bắt đầu nhăn nhó.
"Ông cũng biết sợ người ngoài dị nghị sao? Trong cái nhà này chưa tới lượt ông quyết định đâu. Tui nói rồi, phải để nó biết hậu quả của việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-mo-khong-ve-tham-cau-hai/3420787/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.