Theo như lời của cụ Mận, ngày hôm nay - sinh nhật tôi - cũng là ngày đầu tiên tôi được gả vào nhà họ Huỳnh. Đúng là trên đời luôn có những sự trùng hợp đáng sợ như vậy. Mận nói khoảng độ đầu chiều, Mận thấy tôi xỉu ngoài sân, trên người không những ăn mặc vô cùng kỳ lạ mà còn đeo thêm chiếc ba lô sau lưng, thứ mà Mận quen miệng gọi chung là cái giỏ. Mận còn cẩn thận chỉ đúng vị trí tôi đã nằm trên sân, so với vị trí của cây anh đào trăm tuổi thì không trật đi đâu được.
Tôi mơ hồ nhìn ra khoảng sân ngoài cửa, chầm chậm nhớ lại đoạn ký ức trước khi bị cuốn về năm 1922...
Làng cổ Vọng Thê là điểm đến cuối cùng trong quãng đời sinh viên của chúng tôi. Theo tư liệu thu thập được từ trước, đây là ngôi làng thuộc huyện Cầu Đông, tỉnh Hưng Vinh, nơi mà từ lâu nổi tiếng với nghề đan chiếu lát. Thế nhưng, thứ thật sự làm níu chân du khách lại là ngôi nhà cổ của phú ông Huỳnh Khởi cùng những câu chuyện về dịch xác sống từng xảy ra 100 năm trước.
Sau hơn nửa ngày trời theo chân hướng dẫn viên, từ việc tìm hiểu về quy trình làm ra chiếc chiếu lát, rồi được nghe thêm những câu chuyện cảm động về nỗi đau thương, mất mát của người dân khi dịch bệnh đột ngột xảy ra. Cho đến việc tôi bắt đầu có cảm giác lạ trong lúc tham quan nhà cổ Huỳnh Khởi. Đó là khi tôi nhìn thấy chiếc cổng sắt ở phía xa xa, khi tôi đặt chân lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-mo-khong-ve-tham-cau-hai/3420784/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.