Tưởng Vân Tường vừa mới từ bệnh viện trở về, lòng nặng trĩu, căn nhà trống trãi không có một ai. Anh dựa người vào sofa, trên người cứ như đeo ngàn vạn tảng đá khiến anh không thể nào đứng dậy nổi, tay anh đang cầm mấy tờ giấy xét nghiệm của bệnh viện. Cứ nghĩ rằng hai người họ sẽ sống thật hạnh phúc nhưng ông trời lại trớ trêu với anh đến như vậy, không cho anh có được một cuộc sống an ổn, luôn kéo theo giông tố bao quanh anh.
Điện thoại trên bàn trà reo lên, ánh sáng từ màn hình nhấp nháy hiện lên hai chữ "Chân Tâm", lòng anh lại dâng lên một niềm sợ hãi không dám đối mặt, anh không muốn nghe máy nhưng lí trí vẫn không thắng được trái tim.
"Có gì không mà giờ này lại gọi cho anh?" Anh vờ cười cười.
"anh, em mới vừa từ bệnh viện trở về."
"hả?" chẳng lẽ cô ấy biết được rồi sao?
"em mang thai rồi." Anh nghe được rất rõ ý cười từ cô, ý cười hạnh phúc.
"à...ừm..." anh nuốt nước bọt, cổ họng cứ như có một cái gì đó chặn lại không nói được cái gì.
"anh không vui sao?" cô chịu không được thái độ ậm ừ này từ anh liền gắt lên.
"vui...! ha ha, em bao giờ tan làm anh đến đón em." giọng anh lúc này liền trở nên khàn đục khó nghe.
"không cần đâu, khi nào tan làm em gọi cho anh."
Ngắt điện thoại của cô, hai tay anh buông thỏng, trọng tâm của anh vuột mất, cứ như rơi xuống một hố sâu tuyệt vọng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-lai-nhan-tam-ton-thuong-nguoi-yeu-em/1989299/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.