Di Thiên nép mình sát vào ngã rẽ tăm tối, trừng mắt quan sát từng bước chân của người đàn ông đang đi tới, đôi mắt trong suốt theo bóng lưng ông ta cho đến khi nó biến mất hẳn. Cô bị nhốt ở cái mật thất này cũng được hai ngày rồi, bụng đói đến nỗi tay cũng muốn không nhấc lên được, bản thân đã may mắn tìm được một vũng nước đọng lại mới có thể cầm cự được thời gian qua, hơn nữa hai ngày rồi chưa được tắm làm cô cực kì cực kì khó chịu, cảm giác rít rít cùng mùi hôi đã bắt đầu tỏa ra khiến Di Thiên càng không thoải mái.
Người đàn ông kia là hi vọng duy nhất để cô có thể ra khỏi đây nên Di Thiên để ý ông ta rất kĩ, vào đúng một thời điểm nào đó ông ta sẽ đến, điện thoại cùng tất cả vật dụng mang theo để trong túi xách mà nó hiện đang lưu lạc phương trời nao rồi cô cũng không biết nên cũng không nhận định được bây giờ là lúc nào. Mỗi lần người đàn ông đó đến đều mang theo một cặp lồng thức ăn khác nhau, toàn là những món thượng đẳng cả, nhưng lần nào cũng mang chúng ngược trở ra vào ngày hôm sau, chứng tỏ "người kia" không có đụng đến thức ăn. Ông ta vẫn cứ lặp lại hành động nhàm chán đó mấy ngày nay, tuy có chút không hiểu "người kia" làm sao mà chịu đói được nhưng Di Thiên cũng chẳng quan tâm vấn đề đó là mấy, cái cô quan tâm là...người đàn ông đó đến đây đều mang theo vẻ mặt hạnh phúc bình dị đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-lai-la-nu-phu/543566/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.