Di Thiên dùng tốc độ nhanh nhất có thể chạy về đến phòng giám thị, nếu cô nhớ không nhầm tình tiết là bọn khủng bố sẽ ném bom đầu tiên vào đầu bốn nhánh và trung tâm, sau đó tới hai chấm nhỏ và sân trường, chặn đứng tất cả mọi đường sống của người khác. Cũng chỉ vì hiệu trưởng trường này gây thù với một tên trùm khủng bố mới có cớ sự như ngày hôm nay. Chết tiệt! Giải quyết ân oán cá nhân thì nắm tay nhau về nhà đóng cửa đắp mền hảo hảo nói chuyện đi, cần gì phải ra tay với mọi người trong trường chứ, làm người ai làm thế!!!
Mặc cho bảo vệ dùng sức cản cô lại vì dám tự tiện xông vào phòng giám thị, Di Thiên rất nhanh né được những ma trảo đang muốn bắt lấy cô, xuyên qua hàng người mà bắt được micro tổng phát thanh của trường, chỉnh volum to nhất gần như thét lên: -Mọi người sơ tán, sắp có khủng bố!
Mấy bảo vệ vừa định lôi cổ Di Thiên ra, nghe xong câu nói của cô thì khựng lại, đưa mắt nhìn nhau, còn Di Thiên cứ lặp lại câu nói trên, tiếng ồn lập tức tràn tới, học sinh trong lớp đẩy nhau, giẫm lên nhau mà chạy, ùa ra khỏi lớp như ong vỡ tổ. Những giáo viên hay công nhân chẳng khác là bao nhiêu, vứt ngay thứ đang cầm trên tay, hét lên ầm ĩ rồi hòa cùng đám học sinh vắt chân lên cổ mà chạy. Khung cảnh nhất thời loạn thành một đoàn.
Di Thiên ném ngay micro xuống, hướng ra ngoài mà chạy, cô cần tìm Hoàng Dực, nhưng vừa lao ra lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-lai-la-nu-phu/543564/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.