Di Thiên từ trong ảo mộng tỉnh lại, giấc mơ kì lạ làm cô đổ một trận mồ hôi, cô luôn cố gắng đuổi theo một nam nhân, nhưng tại sao không thể thấy được nét mặt của hắn, là King sao? Nhưng mà King đã biến mất được 2 năm trước khi cô xuyên đến đây rồi mà, chẳng lẽ là giấc mơ về quá khứ? Thân thể rã rời mệt mỏi, Di Thiên định đứng dậy vươn vai một trận cho sảng khoái, đột nhiên phát hiện không thể cử động tay cùng tiếng leng keng quen thuộc vang lên, cô trừng mắt nhìn sợi xích trói chặt hai tay mình lên đỉnh đầu.
Chết tiệt! sao trong phim truyền hình tình cảm 8 giờ, chúng nó bắt cóc nhau toàn dùng dây thừng trói lại cơ mà, sao tới bà đây chúng toàn dùng xích chó vậy? Đúng là không thể tin được những bộ phim máu chó rẻ tiền...
Di Thiên quẩy đạp một hồi vẫn không nhúc nhích được cái nào, ngán ngẩm thở dài bỏ cuộc, ngay lúc này cửa bật mở, KenShin với nụ cười thánh thiện trên môi, ưu nhã bước vào nhìn Di Thiên bất lực, trong mắt y lóe lên sự thỏa mãn nào đó.
- Tỉnh rồi à?
Đệch, hỏi thừa quá em trai à...
- Đây là đâu?
Bài trí trong phòng có phần giống với phòng VIP của khách sạn nhưng Di Thiên cứ có cảm giác gì đó không đúng, đành ném ánh mắt nghi hoặc qua cho KenShin, y nhìn cô vẫn như cũ mỉm cười trả lời: -Trên tàu riêng của tôi.
Di Thiên xem như đã thông suốt, xem ra chuyện này có chút khó khăn rồi, bên ngoài là biển thì biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-lai-la-nu-phu/543559/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.