Di Thiên ngồi trên xe quay đầu sang cửa sổ, nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài, trên mặt khắc hàng chữ "Tâm bất thính giữa dòng đời vạn thính", mặc cho Âu Dương Chấn Phong ném bao nhiêu ánh mắt "phong tình vạn chủng, mị hoặc chúng sinh" qua cho cô.
Em trai à, tròng mắt sắp rớt rồi kìa...
Chấn Phong biết rõ cô nhận ra hắn trừng mắt nhìn cô nhưng vẫn làm lơ, ánh mắt càng bắn ra tia lửa, cuối cùng dưới sự kiên định không quan tâm của mỗ nữ nhân nào đó, hắn buộc miệng hỏi: -Dạo này cô sống tốt nhỉ?
Di Thiên đầu lập tức xuất hiện ba vạch hắc tuyến, cái kiểu này sao giống mấy câu mà mấy đứa người yêu cũ thường hỏi thăm nhau ấy nhở? Ngửa mặt lên trời nghĩ nghĩ một chút, Di Thiên cười như không cười đáp trả: -Không có anh ám, tôi sống rất thoải mái.
Chấn Phong nghe giọng điệu châm chọc trong đó, lại nhìn đến vẻ mặt "đói đòn" của Di Thiên, gân xanh nổi đầy trên trán, nắm đấm siết chặt lại, hận không thể một phát bóp chết người con gái trước mắt này. Tử Duệ ngồi giữa ranh giới của nước với lửa, mắt liếc qua liếc lại giữa hai người, khuôn mặt ngơ ngác hệt như trẻ nhỏ, vẩu môi sang hỏi Di Thiên: -Mẹ à, chú này là ai vậy?
Di Thiên lại cảm nhận như một trận gió lạnh quét qua, mẹ nó lên xe ngồi gần cả tiếng đồng hồ rồi mới hỏi chủ xe là ai, con trai, mẹ thực sự lo lắng cho tương lai cúc hoa của con đấy... Cô ho một tiếng, giọng nói đầy sự khiển trách: -Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-lai-la-nu-phu/543558/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.